Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 137

Chương 137Chương 137
Đang ăn đồ ngon có mùi có vị, chợt nghe gần đó truyền đến tiếng bước chân sột soạt, hình như có người dẫm xuống cỏ dại mùa thu đi về phía bên này.
Thần Quang sửng sốt, động tác ăn bánh nướng ngừng lại, nhỏ giọng nói: "Anh Cửu Phong, có người?"
Bây giờ bọn họ ở trong giàn dưa nhà người ta, cô sợ chủ giàn đưa đến, lúc đó không nói rõ được.
Tiêu Cửu Phong nghe cô nói như vậy liền quay sang, dưới ánh trăng, chỉ thấy cạnh đôi môi hồng nhuận của cô dính hai hạt mè, nhìn qua thật ngốc, tựa như một con cún nhỏ tham ăn.
Anh giơ tay lên, nhặt hạt mè trên quai hàm cô sau đó để vào miệng.
Thần Quang nhìn anh không hề để ý, cũng hơi thả lỏng một chút, có điều còn có chút lo lắng, thăm do lén lút nhìn bên ngoài.
Ai biết cô liền nghe được có tiếng người nói nhỏ.
"Anh Phúc, mình đừng ra ngoài, liền ở trong này đi"
"Nơi này có gốc rạ non, anh sợ làm em bị thương."
"Không sợ, cao lương ở nơi này cao, không sợ bị người ta nhìn thấy."
"Buổi tối khuya nào có ai nhìn, em gái Hà Hoa, anh liền ở trong này làm luôn, anh chờ không kịp nữa..."
Âm thanh này là của một nam một nữ, nghe đến sau cùng, người nam có vẻ như rất gấp, giọng điệu cũng có chút thay đổi.
Người nữ liền hừ hừ vài tiếng, âm thanh hô hấp gấp lên, còn nũng niu vài tiếng, hình như người nam gầm nhẹ một tiếng, sau đó chính là âm thanh sột soạt của vật liệu quần áo.
Thần Quang nghe thấy cũng ngây người.
Cô không biết hai người kia đang làm gì, nhưng mà nghe thấy âm thanh người phụ nữ này, chính cô cũng bắt đầu thở gấp lên, thậm chí cô cảm thấy cổ họng kéo căng, trên mặt cũng nóng lên từng đợt, thậm chí tứ chi bắt đầu như nhũn ra.
Cô theo bản năng ghé về phía Tiêu Cửu Phong, ôm lấy cánh tay Tiêu Cửu Phong.
Lúc này, thân thể Tiêu Cửu Phong lại cứng rắn như tảng đá.
Thần Quang có chút sợ hãi, cô không biết hai người này đang làm gì, càng không biết chính mình làm sao, cô ngẩng mặt, nhìn ve phía Tiêu Cửu Phong xin giúp đỡ.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên biết hai người này đang làm cái gì. Anh cũng không nghĩ tới vậy mà gặp phải tình huống này.
Trong chớp mắt, dường như anh muốn khẽ quát một tiếng, khiến đôi dã uyên ương này nhanh cút.
Nhưng mà anh nhịn xuống.
Bởi vì nhịn như vậy khiến thân thể trở nên cứng ngắc.
Cố tình ngay lúc này, thân thể cô gái nhỏ mềm mại nhích lại gần, làn da trắng như nhữn ra, gáy ng hồng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi ướt át tha thiết mong nhìn anh, ánh mắt ánh mắt ngây thơ luống cuống, lại lộ ra khát vọng ngây ngô.
Cô nhếch đôi môi nõn nà hồng hào lên, không nói gì, nhưng ánh mắt cô lại đang nói chuyện.
Cô không hiểu đây là sao, cô đang hỏi anh.
Thần Quang còn có chút sợ, muốn dựa vào anh, muốn anh ôm cô.
Cô giống như quả táo xanh trong khe núi dài, tuy rằng ngây ngô, nhưng mơ hồ lộ ra hương vị mùi thơm.
Anh thậm chí có thể cảm giác được cơ thể nhỏ mềm này bởi vì không biết nguyên nhân mà nhẹ nhàng run một cái.
Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu, cuối cùng vươn tay ra, vòng quanh cô, sau đó cham chậm ôm chặt cô. Thần Quang phát ra một tiếng nhỏ, mềm dẻo yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ.
Tiêu Cửu Phong để môi mình dán trên trán cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Đừng sợ, không sao đâu."
Khi nói như vậy, giọng điệu của anh trầm thấp, giống như lời nói tư mật từ trong mộng.
Thần Quang run run vươn cánh tay, nhẹ nhàng vòng quanh eo anh.
Tiêu Cửu Phong cứng nhắc thở sâu, qua một hồi lâu, mới càng ôm chặt cô.
Anh ôm thật chặt, dường như muốn nhập vật nhỏ mềm dẻo trong lòng này vào ngực mình.
Sức lực khi ôm đã là sau khi anh trải qua vài lần áp chế khát vọng.
Đôi dã uyên ương bên ngoài này không biết qua bao lâu rốt cục thì xong việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tiêu Cửu Phong lại không có buông Thần Quang trong lòng ra, anh cúi đầu, nhịn không được dùng môi mình dán lên trán cô, hôn lên tóc cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận