Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 215

Chương 215Chương 215
Vừa dứt lời thì Tuệ An quay đầu, vẻ mặt oán hận rời đi.
Thời điểm cô ta rời đi, hẳn là rất tức giận, thế nên chân giam mạnh từng bước từng bước trên mặt đất, làm cho bụi bặm trên mặt đất đều bay lên.
Thần Quang nhìn bóng lưng của cô ta, nhìn một hồi thật lâu.
Cô nhớ tới lời dặn dò của sư thái vào cái đêm trước khi bà rời đi.
Cô nghĩ lại thì quả thật là sư thái nói rất đúng, vĩnh viễn luôn đúng, chỉ là cô trước kia chấp mê bất ngộ(*), vô tình nhìn không rõ mà thôi.
[Chú thích: (*) Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi. ]
Lúc Thần Quang trở về nhà, Tiêu Cửu Phong đang ở đó cầm búa và đục làm ghế gỗ nhỏ.
Củi phế liệu tìm được từ trong núi, sau đó tích góp lại rồi tự mình làm thủ công, từng cái ghế gỗ nhỏ mộc mạc liền được làm ra.
Sau khi Thần Quang nhìn thấy thì rất cao hứng, vội vàng cầm lấy một cái ghế nhỏ ngồi lên, ghế này được làm rất chắc chắn, cô lại đứng lên cầm trong tay lật qua lật lại xem xét, tay nghề làm mộc này thật tốt, chỗ cái chêm được mài đến sáng bóng bóng loáng, không có một chút dấu vết đâm tay nào.
"Thì ra anh còn có tay nghề này!" Thần Quang rất cao hứng: "Chúng ta có thể lấy cái ghế nhỏ này ra ngoài đổi thành tiền, đổi lấy lương thực, đổi thêm phiếu lương thực nữa!"
"Em thôi đi." Tiêu Cửu Phong ném búa sang một bên, bưng nước bên cạnh lên uống: "Em thiếu thốn đồ ăn đến vậy sao?"
Thần Quang ngẫm lại cũng đúng, hiện tại Tiêu Cửu Phong mỗi một hai tháng đều phải đi lấy trợ cấp của anh, căn bản là rất nhiều sẵn rồi, đủ để cho bọn họ sống một cuộc sống sung túc, hơn nữa anh lại có năng lực như vậy, hiện tại cô rơi vào trong ổ mật nên không cần lo ăn hay lo mặc gì cả.
Hơn nữa còn có một tin tức tốt, Tiêu Bảo Đường mấy ngày trước nói cho cô biết, hắn nói rằng hiện tại trẻ em trong đại đội sản xuất bọn họ đều phải đi học tại trường học của đại đội bên cạnh, bởi vì hiện tại có nhiều trẻ con hơn so với trước, phòng học của trường học căn bản là không đủ cho nên có chút khó khăn.
Ý của phía trên công xã là để cho đại đội sản xuất bọn họ tự mình thành lập một trường học.
Khi muốn thành lập trường học thì cần có một lượng ít giáo viên đến để giảng dạy, ý của Tiêu Bảo Đường là không biết cô có thể tiếp tục giảng dạy hay không.
Tiêu Bảo Đường nói: "Hiện tại chỉ là giáo viên tạm thời thì đã có thể được trợ cấp thêm một ít công điểm, sau này khả năng còn có tiền và phiếu lương thực nên phải xem ý kiến của công xã thế nào đã."
Đối với Thần Quang mà nói thì đây đương nhiên là một cơ hội rất tốt, cô nghe Ninh Quế Hoa phân tích cho mình, nói là phải nhanh chóng nhận công việc giáo viên này, sau khi làm giáo viên rồi, sau này có cơ hội có thể trở thành người làm công ăn lương của quốc gia, như vậy thì cả đời cũng không cần phải lo lắng thêm gì nữa, không giống như những người nông dân bình thường.
Trái lại thì Thân Quang cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà cô ngẫm lại một chút, cảm thấy bản thân mình gầy yếu, sức lực cũng không lớn, làm công việc nhà nông cũng không đặc biệt thích hợp, nếu như có thể làm giáo viên của đại đội sản xuất, vậy thì về sau coi như là tìm được một công việc thích hợp với mình.
Hơn nữa trong lòng Thần Quang thì việc dạy học là do người có trí thức làm, trồng trọt là công việc chân tay, hai công việc đó hoàn toàn không giống nhau.
Đây là do Thần Quang tự mình đoán mò, cũng là bởi vì khoản thời gian gần đây khi cô làm giáo viên lớp biết chữ cho mọi người, cô mơ hồ cảm nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người, bọn họ đều gọi cô là cô giáo Tiêu.
Cô nghe được cách xưng hô cô giáo Tiêu này thì đặc biệt tự hào, cảm thấy mình rất có năng lực, cảm thấy mình là người hữu dụng, thậm chí tự cho rằng mình là người có thể không cần dựa vào đàn ông cũng có cơm để mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận