Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 274: Phien Ngoai 27
Chuong 274: Phien Ngoai 27Chuong 274: Phien Ngoai 27
Chị Tôn quản gia đứng bung trà cách đó không Xa: "`
Mọi người ổn định lại toàn bộ hơi thở, im lặng không dám nói một tiếng.
Mà Tiêu Cửu Phong vào giờ phút này, thế mà lại không có ý giận, ngược lại vẫn dùng giọng điệu hơi trào phúng như cũ nói: "Qua đây."
Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy anh vậy mà tự tay giúp cô mở khóa an toàn ra.
Thần Quang nháy mắt mấy cái, nhìn động tác của anh, mặt cô đỏ lên.
Lúc này mới nhớ tới: "Đây... Chắc là tôi ngốc thật chăng, vậy mà tôi quên mất."
Tiêu Cửu Phong liếc nhìn cô: "Đi đi, để tôi xem thử, có phải cô ngốc đến nỗi ngay cả đi xe đạp cũng không biết hay không."
Thần Quang bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Không có đâu mài!”
Vì thế cô đỡ xe đạp, thử suy nghĩ tính toán một phen, rốt cuộc vẫn lên xe, thử thăm dò đạp đi.
Lúc vừa mới bắt đầu còn xiêu xiêu vẹo vẹo, tay lái đều đang lung lay, cô có chút sợ: "A a a a tôi lại sắp ngã rồi!"
Phía sau Tiêu Cửu Phong giúp cô đỡ lấy chỗ ngồi sau xe, sau khi được anh đỡ lấy, xe liền thăng bằng hơn hẳn: "Không được nhìn ve phía sau, hãy mau đạp đi!”
Anh cúi đầu ra lệnh, không cho phép cô có chút nghỉ ngờ, Thần Quang nghe thế hơi sợ: "Tôi... tôi sẽ ngã mất, tôi sắp ngã rồi, tôi sợ quá!"
Tiêu Cửu Phong trầm giọng ra lệnh: "Tôi đỡ giúp cô rồi, không ngã được đâu!"
Anh cũng đã nói như vậy rồi, cô nào còn dám quay đầu, vừa nhắm mắt, đạp đạp đạp đạp!
Qua một hồi lâu...
"Anh đang đỡ sao?”
"Anh đừng buông ra nha..."
"Này anh đâu rồi!"
"Aaaa.. Tôi sắp ngã rồi!"
Tiêu Cửu Phong đi qua, vào lúc trước khi cô gái nhỏ ngã trên mặt đất, vững vàng đỡ bờ vai cô, cùng lúc đó, xe đạp ở bên cạnh "leng keng loảng xoảng" một tiếng ngã trên mặt đất.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Cô còn có thể ngốc hơn chút nào nữa không?"
Thần Quang lại chuyên tâm xem xét xe đạp trên đất, vẻ mặt đau lòng: "Cũng đừng có ngã hỏng chứ? Xe đạp tốt như vậy mà."
Tiêu Cửu Phong nghe vậy, khóe miệng hơi co rút.
Chẳng lẽ anh từng để cô thiếu thốn cái gì sao? Vì sao trong lúc anh đang nói chuyện với cô, vậy mà cô còn muốn toàn tâm toàn ý tưởng nhớ một chiếc xe đạp? Một chiếc xe đạp quan trọng hơn anh hay sao?
Mà đám vệ sĩ, anh Đại Cường, chị Tôn quản gia có mặt ở đó đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu đại thiếu gia của bọn họ.
Tiêu đại thiếu gia của bọn họ từ khi nào mà lại có thể đối xử kiên nhẫn với một người như vậy? Thế mà lại có tính tình tốt nói chuyện với một người phụ nữ như thế, còn muốn dạy cô đi xe đạp? Còn kiên nhẫn đỡ ở phía sau nữa chứ?
Chuyện này... chuyện này quả thực là...
Chung quy bọn họ cảm giác phát hiện được chuyện gì đó khó lường.
Có đôi khi Thần Quang cảm thấy kỳ thực con người Tiêu Cửu Phong cũng không tệ lắm.
Tuy rằng ngoài miệng anh nói lời độc miệng, hở ra là cười nhạo cô ngốc, nhưng kỳ thực bình tĩnh mà xem xét, anh đối xử với bản thân cô rất tốt.
Anh cho cô ăn, cho cô uống, thỉnh thoảng còn sẽ dạy cô một vài việc. Tuy rằng lúc anh dạy cô không kiên nhẫn chút nào, nhưng ít nhất anh đã dạy rồi.
Mà hiện tại vậy mà anh còn muốn dẫn cô đi chơi!
Trong khoảng thời gian này Thần Quang thông qua xem tivi, đã biết rằng người ở thế giới này không phải lo chuyện ăn mặc, còn muốn du lịch khắp nơi, đi ra ngoài du lịch có thể ngôi xe hơi, ngồi xe lửa, ngồi máy bay, ngồi ca-nô, đây đều là những thứ từ trước cho tới giờ cô chưa từng tiếp xúc qua.
Tiêu Cửu Phong đưa cô theo, ngồi trên một chiếc xe hơi thật dài, sau đó đến sân bay.
Từ xa Thân Quang thấy được: "Máy bay, anh nhìn kìa, máy bay!"
Trước mặt Tiêu Cửu Phong đặt một cái màn hình điện tử, đang xem cái gì đó, nghe thấy thế, ngẩng đầu liếc cô một cái: "Cô có thể bình tĩnh một chút hay không?”
Đã dạy cô lâu như vậy, mà cô vẫn còn mang đáng vẻ chưa từng trải việc đời.
Cứ tiếp tục như thế về sau sẽ như thế nào...
Chị Tôn quản gia đứng bung trà cách đó không Xa: "`
Mọi người ổn định lại toàn bộ hơi thở, im lặng không dám nói một tiếng.
Mà Tiêu Cửu Phong vào giờ phút này, thế mà lại không có ý giận, ngược lại vẫn dùng giọng điệu hơi trào phúng như cũ nói: "Qua đây."
Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy anh vậy mà tự tay giúp cô mở khóa an toàn ra.
Thần Quang nháy mắt mấy cái, nhìn động tác của anh, mặt cô đỏ lên.
Lúc này mới nhớ tới: "Đây... Chắc là tôi ngốc thật chăng, vậy mà tôi quên mất."
Tiêu Cửu Phong liếc nhìn cô: "Đi đi, để tôi xem thử, có phải cô ngốc đến nỗi ngay cả đi xe đạp cũng không biết hay không."
Thần Quang bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Không có đâu mài!”
Vì thế cô đỡ xe đạp, thử suy nghĩ tính toán một phen, rốt cuộc vẫn lên xe, thử thăm dò đạp đi.
Lúc vừa mới bắt đầu còn xiêu xiêu vẹo vẹo, tay lái đều đang lung lay, cô có chút sợ: "A a a a tôi lại sắp ngã rồi!"
Phía sau Tiêu Cửu Phong giúp cô đỡ lấy chỗ ngồi sau xe, sau khi được anh đỡ lấy, xe liền thăng bằng hơn hẳn: "Không được nhìn ve phía sau, hãy mau đạp đi!”
Anh cúi đầu ra lệnh, không cho phép cô có chút nghỉ ngờ, Thần Quang nghe thế hơi sợ: "Tôi... tôi sẽ ngã mất, tôi sắp ngã rồi, tôi sợ quá!"
Tiêu Cửu Phong trầm giọng ra lệnh: "Tôi đỡ giúp cô rồi, không ngã được đâu!"
Anh cũng đã nói như vậy rồi, cô nào còn dám quay đầu, vừa nhắm mắt, đạp đạp đạp đạp!
Qua một hồi lâu...
"Anh đang đỡ sao?”
"Anh đừng buông ra nha..."
"Này anh đâu rồi!"
"Aaaa.. Tôi sắp ngã rồi!"
Tiêu Cửu Phong đi qua, vào lúc trước khi cô gái nhỏ ngã trên mặt đất, vững vàng đỡ bờ vai cô, cùng lúc đó, xe đạp ở bên cạnh "leng keng loảng xoảng" một tiếng ngã trên mặt đất.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Cô còn có thể ngốc hơn chút nào nữa không?"
Thần Quang lại chuyên tâm xem xét xe đạp trên đất, vẻ mặt đau lòng: "Cũng đừng có ngã hỏng chứ? Xe đạp tốt như vậy mà."
Tiêu Cửu Phong nghe vậy, khóe miệng hơi co rút.
Chẳng lẽ anh từng để cô thiếu thốn cái gì sao? Vì sao trong lúc anh đang nói chuyện với cô, vậy mà cô còn muốn toàn tâm toàn ý tưởng nhớ một chiếc xe đạp? Một chiếc xe đạp quan trọng hơn anh hay sao?
Mà đám vệ sĩ, anh Đại Cường, chị Tôn quản gia có mặt ở đó đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu đại thiếu gia của bọn họ.
Tiêu đại thiếu gia của bọn họ từ khi nào mà lại có thể đối xử kiên nhẫn với một người như vậy? Thế mà lại có tính tình tốt nói chuyện với một người phụ nữ như thế, còn muốn dạy cô đi xe đạp? Còn kiên nhẫn đỡ ở phía sau nữa chứ?
Chuyện này... chuyện này quả thực là...
Chung quy bọn họ cảm giác phát hiện được chuyện gì đó khó lường.
Có đôi khi Thần Quang cảm thấy kỳ thực con người Tiêu Cửu Phong cũng không tệ lắm.
Tuy rằng ngoài miệng anh nói lời độc miệng, hở ra là cười nhạo cô ngốc, nhưng kỳ thực bình tĩnh mà xem xét, anh đối xử với bản thân cô rất tốt.
Anh cho cô ăn, cho cô uống, thỉnh thoảng còn sẽ dạy cô một vài việc. Tuy rằng lúc anh dạy cô không kiên nhẫn chút nào, nhưng ít nhất anh đã dạy rồi.
Mà hiện tại vậy mà anh còn muốn dẫn cô đi chơi!
Trong khoảng thời gian này Thần Quang thông qua xem tivi, đã biết rằng người ở thế giới này không phải lo chuyện ăn mặc, còn muốn du lịch khắp nơi, đi ra ngoài du lịch có thể ngôi xe hơi, ngồi xe lửa, ngồi máy bay, ngồi ca-nô, đây đều là những thứ từ trước cho tới giờ cô chưa từng tiếp xúc qua.
Tiêu Cửu Phong đưa cô theo, ngồi trên một chiếc xe hơi thật dài, sau đó đến sân bay.
Từ xa Thân Quang thấy được: "Máy bay, anh nhìn kìa, máy bay!"
Trước mặt Tiêu Cửu Phong đặt một cái màn hình điện tử, đang xem cái gì đó, nghe thấy thế, ngẩng đầu liếc cô một cái: "Cô có thể bình tĩnh một chút hay không?”
Đã dạy cô lâu như vậy, mà cô vẫn còn mang đáng vẻ chưa từng trải việc đời.
Cứ tiếp tục như thế về sau sẽ như thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận