Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 87

Chương 87Chương 87
Thần Quang lập tức không tức giận nữa, vội vàng xoay người lại, đối mặt với Tiêu Cửu Phong, cười tủm tỉm: "Vậy anh muốn đi làm món gì ăn ngon a?”
Giọng điệu càng nói càng mềm, nói đến câu "ăn ngon" cuối cùng kia quả thực là lại bắt đầu thèm.
Tiêu Cửu Phong: "Ngày mai xem một chút đi, làm một con gà rừng thỏ gì đó."
Thần Quang tâm hoa nộ phóng(*), vội gật đầu đáp: "Tốt! Gà rừng ăn ngon, thỏ ăn ngon! Tất cả đều ngon!"
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy thì cũng muốn cười: "Trước kia cô thật sự là ni cô sao? Cứ như vậy niệm kinh à?”
Chính Thần Quang cũng cảm thấy ngượng ngùng, có chút xấu hổ nói: "Không có biện pháp, tôi khi đó còn nhỏ..."
Tiêu Cửu Phong: "Ừm? Ai đã chuẩn bị cho cô?"
Nghe nói như thế, Thần Quang ngược lại là nửa ngày không nói chuyện.
Tiêu Cửu Phong cũng không thúc giục, cứ như vậy nằm ở đó, trong bóng tối nhìn lên xà nhà.
Qua một hồi lâu, anh mới nghe được cô gái nhỏ bên cạnh sâu kín thở dài: "Khi đó sư thái còn ở đây” Khi đó, sư thái vẫn còn, cô còn nhỏ, sư thái nói cô phải phát triển thân thể, nói cô quá gầy, sợ nuôi không sống nổi, còn nói may sư tỷ quá tham ăn, cô ăn cơm không đoạt lại người ta, lại ngốc, sợ cô cứ như vậy mà đói chết.
Lúc sư thái xuống dưới chân núi tìm lương thực, sẽ dẫn theo Thần Quang, bí mật đi tìm chút đồ mặn, ngẫu nhiên sẽ đổi đồ với thợ săn trong núi, đổi được cái gì thì dùng cái đó, đổi được thức ăn, không dám mang về am, liền ở trong núi lén lút tìm một chỗ nướng rồi để cho cô ăn.
Trong giọng nói của cô gái nhỏ mang theo nồng đậm hồi ức.
"Tôi còn nhớ rõ khi đó, sư thái sẽ lấy giày đã khâu để đổi lấy trứng chim với người dưới chân núi, đổi thịt chim sẻ, đều ăn rất ngon."
Nói xong cô còn liếm liếm môi.
Tiêu Cửu Phong trong lòng khẽ động, đột nhiên nhớ tới.
"Phải không? Đổi chim sẻ? Sư thái dẫn cô xuống núi à?”
Thần Quang nghĩ về những việc trong quá khứ, mỉm cười: "Đúng! Có thể sư thái thương tôi. Bà ấy sợ tôi ăn không tốt, không cao lớn được, bà ấy nói chỉ cần trong tim chúng ta có Phật là được, nhưng vẫn phải ăn thịt, ăn thịt thân thể mới phát triển được, thân thể phát triển tốt rồi thì mới có thể thắp hương và niệm kinh thật tốt." Tiêu Cửu Phong: "Sau đó thì sao? Cô có nhớ tới chuyện khi cô xuống núi không?"
Thần Quang cười: "Nhớ chứ!"
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng lúc đó cô vẫn còn là một ni cô nhỏ?"
Thần Quang mím môi: "Ừ."
Tiêu Cửu Phong: "Trao đổi đồ vật với người dân dưới chân núi?”
Thần Quang: "Đúng vậy!"
Tiêu Cửu Phong đột nhiên mỉm cười: "Tôi nhớ khi tôi mười hoặc mười bốn tuổi, tôi đã gặp một sư thái, sư thái mang theo một ni cô nhỏ, ni cô nhỏ rất nhỏ, ôm một cái bát nhỏ, đôi mắt rất to rất sáng."
Thần Quang nghe xong liền sửng sốt: "Hả?"
Tiêu Cửu Phong: "Lúc đó tôi đang ăn một củ khoai lang nướng, ni cô nhỏ tha thiết mong chờ mà nhìn tôi."
Hai mắt Thần Quang đột nhiên mở to, có chút không thể tin được: "Anh, anh..."
Cô nhớ lại rồi!
Lúc đó cô còn rất nhỏ, đại khái cũng chỉ năm hoặc sáu tuổi, sư thái dẫn cô xuống núi, gặp một anh trai khoảng hơn mười tuổi, người anh trai đó đang ngồi ăn đồ nướng bên đống lửa, có khoai lang, có đậu tương, dù sao thì mùi vị đặc biệt thơm.
Lúc đó cái mũi nhỏ của cô nhăn lại, không thể di chuyển được, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn về bên đó.
Bình thường khi sư thái đổi đồ ăn với người ta, đều là lén lén đổi, cũng đều là tìm người quen, bằng không thân là người trong am chạy ra ngoài tìm thịt ăn, truyền ra ngoài thì không dễ nghe.
Vì vậy, căn bản sư thái không thèm nhìn mấy thiếu niên kia, dẫn Thần Quang nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Thần Quang nhỏ đi ba bước liền quay đầu nhìn lại.
Chú thích:
(2)Tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng; nở gan nở ruột, ý chỉ cực kì vui mừng, sung sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận