Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 258: Phien ngoai 11

Chuong 258: Phien ngoai 11Chuong 258: Phien ngoai 11
Xung quanh đều là một đống hoang tàn, chỉ có hai gian phòng này lẻ loi trơ chọi ở đó, lúc đi qua khó tránh khỏi phải cẩn thận, loại phòng nguy hiểm này, chạm vào bất kỳ chỗ nào nói không chừng cũng sẽ sập xuống.
Cũng may Tiêu Cửu Phong lại thật sự có kinh nghiệm phong phú, anh dẫn dắt cô, rất nhanh đã đi vào trong, lại lấy một cây gậy gỗ dài, chèo chống một phương, ít nhất khi bọn họ ở trong phòng, phòng sẽ không dễ dàng sập xuống.
Thần Quang ngồi xổm ở đó, từ trong mạng nhện, lá khô và tro bụi chỉ chít khẩy ra một đệm cói, nhìn thấy bản vẽ kia, trong ánh mắt lại có chút ướt đẫm: "Đây là Phật đường trước kia sư thái niệm kinh, đây là đồ trước kia sư thái từng dùng."
Làm sao có thể quên hoa văn thêu ở mặt trên, một đêm kia, sư thái bảo cô đến sao chép kinh thư, sao chép suốt cả một đêm, sư thái ở ngay bên cạnh nhìn cả đêm, sau đó cô buồn ngủ rồi, sư thái mới để cô trở về.
Lúc sau đó thì đã không thấy bà ấy đâu nữa.
Tiêu Cửu Phong nhận lấy đệm cói này: "Được thôi, vậy chúng ta sẽ đem đệm cói này về."
Tuy có chút lâu đời, nhưng mặt trên có thể thấy được kĩ thuật thêu rất tốt, cũng không xem như quá tệ, giặt một chút vẫn còn có thể dùng được. Thần Quang gật đầu: "Vâng al"
Ai mà biết được ngay trong lúc cầm đệm cói lên, Tiêu Cửu Phong thấy được một tấm ván gỗ phía dưới đệm cói.
Anh nhíu mày đầy nghi hoặc, vẫn là xoay người nhặt tấm ván gỗ này lên.
Phía dưới tấm ván gỗ là gạch đá, giữa gạch đá và tấm ván gỗ vậy mà có một bức thư ố vàng.
Là loại phong thư hình chữ nhật tự chế trong quá khứ, bề ngoài phong thư cũng là kiểu phong thư cũ, mặt trên viết một dòng chữ xinh đẹp, vậy mà lại là bốn chữ "Thần Quang thân mến".
Thần Quang vừa thấy được phong thư này, nước mắt liền rơi xuống: "Là sư thái, là thư sư thái để lại cho eml”"
Lúc mở phong thư ra tay cũng đang run run, nhờ Tiêu Cửu Phong giúp đỡ mới rút được thư ra, sau khi mở ra, gần như nhìn không biết chán.
Chữ viết quen thuộc, giống như giọng nói của sư thái xuyên qua năm tháng mười mấy năm đi tới bên tai cô.
Thư cũng không phải rất dài, chỉ đơn giản nói bà phải đi, bà muốn đi tìm một người, một người đã từng cứu bà ấy.
Bà nói năm đó, bà còn rất trẻ tuổi, trong chùa có một bọn cướp đường đến, rất nhiều ni cô đều bị làm nhục, bà bị một tên trong bọn cướp đường túm qua một bên, lúc đó bà bị dọa khóc, sau đó tên cướp đường kia che chở cho bà, không he chạm vào bà, chỉ đứng yên đó liên tục nhìn bà hơn nửa đêm.
Bà vẫn luôn nhớ tên cướp đường kia, nhớ kỹ ơn của anh ta, bà nói tên cướp đường kia cứu tánh mạng của bà, bà sẽ nhớ cả đời.
Sau này năm tháng loạn lạc, rất nhiều người lên lên xuống xuống, thói đời này quá hỗn loạn, bà không biết người kia từng làm qua cướp đường sẽ như thế nào.
Cho nên bà muốn đến xem anh ta.
Bà nói người cướp đường kia từng nói qua tên của anh ta, nói qua anh ta là người ở nơi nào, cũng nói qua anh ta không cha không mẹ.
Ở trong thói đời này, một kẻ cướp đường bơ vơ như vậy, không biết sẽ rơi vào kết cục gì.
Nếu anh ta gặp khó khăn, bà có thể cùng anh ta đối mặt với khó khăn.
Nếu anh ta đã chết, bà hi vọng có thể giúp anh ta thu dọn tro cốt.
Sư thái còn nói, bảo Thần Quang coi giữ chuyện trong chùa thật tốt, trông coi ở trong chùa, một ngày nào đó sẽ có vận may đến.
Bà nói Thần Quang tựa như con gái của bà, là đệ tử bà yêu thích nhất, cũng là người có phúc nhất mà bà từng gặp.
Thần Quang xem xong bức thư này, nhưng cô lại không có khóc nữa.
Kỳ thực cô đã sớm thông suốt, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, sư thái có, sư tỷ có, chính cô cũng có.
Mỗi người cũng đều có con đường riêng của mình, đến cuối cùng đều đi theo vận mệnh của mình, chùa Vân Kính chẳng qua chỉ là bến đỗ tạm thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận