Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 225

Chương 225Chương 225
Cô ta mở to hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía người duy nhất đến tiễn mình.
Cô ta không nghĩ tới, cuối cùng người đến đây đưa tiễn mình vậy mà lại là ni cô nhỏ mình vẫn luôn chướng mắt này.
Vương Thúy Hồng ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, chán nản nhìn Thần Quang: "Cám ơn cô. Cho dù cô đến để cười tôi, hoặc là để bỏ đá xuống giếng thì tôi cũng vẫn cám ơn cô, tôi chân thành cám ơn cô."
Thần Quang không nói chuyện.
Cô biết thời điểm một người sắp đi tới tuyệt cảnh, trong lòng chung quy cũng không dễ chịu gì.
Lời mà người ta nói ra lúc không dễ chịu, cô cũng sẽ không so đo.
Cô lấy ra một bọc quần áo, đưa cho Vương Thúy Hồng: "Cho cô cái này."
Vương Thúy Hồng do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở ra, sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong có bánh quy, bánh nướng, còn có giày, có tã lót, đều là những thứ mà cô vừa vặn có thể dùng được.
Một chút ấm áp ập tới, Vương Thúy Hồng không thể tin được mà nhìn Thần Quang: "Cô..."
Vương Thúy Hồng biết, Tiêu Cửu Phong thật sự tức giận với mình, anh có thể chỉ cho cô ta một con đường sống đã là rất tốt rồi, đây nhất định không phải do Tiêu Cửu Phong chuẩn bị cho cô ta, anh cũng sẽ không có cẩn thận mà săn sóc như vậy.
Đây đều là do Thần Quang chuẩn bị cho cô ta.
Vương Thuý Hồng rũ mắt xuống, có chút đắng chát nói: "Tại sao cô phải giúp tôi?"
Thần Quang: "Giúp cô thì chính là giúp cô, tại sao phải có tại sao chứ?”
Vương Thúy Hồng sững sờ, cô ta có chút không rõ.
Thần Quang suy nghĩ một chút: "Nếu như nhất định phải hỏi vì sao, đó chính là khi tôi nhìn thấy cô như vậy thì hơi khó chịu. Mặc dù tôi không thích bộ dạng lúc trước của cô, nhưng bây giờ cô đã trở thành như vậy, tôi nhìn thấy không thoải mái. Tôi chỉ là một người bình thường, không thể giúp cô cái øì nhiều cả, chỉ hy vọng cô có thể dễ chịu hơn một chút."
Nghe cô nói như vậy, Vương Thúy Hồng im lặng một hồi lâu, cuối cùng hơi mím môi, nhìn về phía người phụ nữ trước mắt.
Cô gấp gáp tới đây, làn sương sớm của mùa đông phả vào mái tóc ngắn hơi xoăn khiến phần đuôi tóc đen nhánh có chút ẩm ướt dính vào trán.
Bởi vì chút ẩm ướt kia nên mái tóc của cô càng óng a làn da càng thêm trắng nõn hồng hào, toả ra nét dịu đàng như ôn ngọc.
Một người phụ nữ như vậy, Vương Thúy Hồng thấy ghen tị, ghen tị vì cô có thể có một nét nữ tính quyến rũ như vậy.
Trước kia cô ta luôn nghĩ, Tiêu Cửu Phong từng là một người kiêu hùng thế mà lại mê luyến một con nhóc lớn lên ở một nơi như vậy, không phải là vì con nhóc này có ngoại hình đẹp sao?
Nhưng mà bây giờ cô ta bắt đầu nghi ngờ.
Cô ta đã ngã xuống giống như một con chuột chạy qua đường bị người hô đánh.
Lúc này Thần Quang chịu tới tiễn mình một đoạn đường, không phải bởi vì cô muốn làm cho bản thân có vẻ thiện lương, cũng không phải bởi vì cô muốn bỏ đá xuống giếng tự cười nhạo mình, cô ta có thể cảm nhận được không phải vậy.
Thần Quang thực sự muốn giúp mình một tay, muốn tiễn mình một chặng đường.
Vương Thúy Hồng che miệng, quay mặt sang chỗ khác, đè ép những điều ngột ngạt khó mà nói nên lời sắp tuôn trào ra ngoài ở trong lòng xuống, sau đó mới hít một hơi thật sâu.
"Cám ơn cô, Thần Quang." Vương Thúy Hồng cười khổ, nhìn núi Thập Ngưu phía xa xa, đó là ngọn núi mà cô ta đã nhìn hơn hai mươi năm qua: "Kỳ thật trước kia tôi không thích nơi này, không thích một chút nào, người ở đây vừa lạc hậu lại còn ngu muội, ngọn núi này hẻo lánh nghèo khó như thế, tôi cảm thấy không khí đều lộ ra hơi thở bế tắc, làm cho tôi cảm thấy hít thở không thông, ngay cả việc nghe người nơi này nói chuyện thôi thì tôi cũng thấy khó chịu."
Cô ta đầu thai ở chỗ này, hơn hai mươi năm, kỳ thật trong lòng chưa từng đón nhận nơi này.
Cô ta cảm thấy mình không phù hợp với nơi này, mơ ước một ngày nào đó thế giới sẽ thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận