Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 129

Chương 129Chương 129
Lúc này Tiêu Cửu Phong chia mọi người thành mấy tổ, một tổ phụ trách thêm đất vào túi vải bố và túi nhựa, một nhóm phụ trách đắp tường bằng những túi bùn này, anh muốn xây dựng một tuyến phòng thủ bằng thủ công.
Nhóm còn lại phụ trách đào rãnh mương bên ngoài phòng tuyến, đào rãnh mương trữ nước, ngăn cản đất đá từ trên núi chảy xuống phòng tuyến của bọn họ.
Chưa từng có ai nghe qua việc này, nên anh nói cái gì thì liền làm cái đó, Tiêu Bảo Đường vội vàng kêu mọi người đi làm.
Vì vậy đàn ông ở thôn Hoa Câu Tử không mặc áo, bắt đầu bận rộn trong cơn mưa tầm tã, cố gắng hết sức bảo vệ nhà cửa, bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em sau lưng, cũng bảo vệ cả lương thực của bọn họ.
Đây là một đám người không có đường lui, mưa to xối xả vào mặt họ, thở không ra hơi, một tay lau nước mưa rồi tiếp tục làm việc.
Bao tải lớn chứa đầy bùn đất, một hơi nâng lên không chút do dự.
Theo lời chỉ huy của Tiêu Cửu Phong, những bao bùn nặng và ẩm ướt được chất thành từng bãi, đã trở thành hy vọng trong lòng của mọi người.
Một số người phụ nữ can đảm và mạnh mẽ cũng đến, dẫn đầu là Ninh Quế Hoa và vợ của Tiêu Bảo Huy, cùng làm việc với những người đàn ông. Hai người phụ nữ khiêng một túi bùn.
Ngay khi thành lũy cao đến nửa người, trong lòng ai nấy đều có hy vọng, Tiêu Bảo Đường đột nhiên nói: "Mọi người nhìn qua bên kia!”
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy phía Đông Nam có một đám người, vậy mà chạy về phía đất đá từ trên núi đổ xuống.
Đám người này bị ngu hết rồi sao?
Mọi người đều sợ ngây người.
"Đây là không muốn sống nữa rồi sao!"
"Bọn họ đây là muốn làm gì?"
Rất nhanh mọi người liền biết bọn họ muốn làm gì.
Bọn họ muốn đi cứu lương thực của bọn họ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lúa mì của bọn họ đều ở trong sân đập lúa mì, bây giờ sân đập lúa mì gần như ngập nước, bọn họ muốn cứu lấy lương thực của mình.
Tiêu Bảo Đường nhìn cảnh này liền dậm chân nói: "Đúng là ngốc... đây là kẻ dan mà! Đến lúc này rồi không cứu được nữa đâu."
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sợ hãi: "Đây là không muốn sống nữa ư! Lương thực đều đã chìm, sao có thể cứu trở về được nữa." Tuy rằng bọn họ luôn không vừa mắt đại đội sản xuất thôn Vương Lâu, nhưng dù sao cũng là hàng xóm, lòng người đều làm từ thịt, nhìn bọn họ như vậy ít nhiều cũng lo lắng, mọi người không hẹn mà nhìn Tiêu Cửu Phong.
Bọn họ không biết phải làm sao bây giờ, họ chưa từng gặp qua cảnh này, chỉ có thể nhìn Tiêu Cửu Phong.
Bây giờ trong mắt bọn họ Tiêu Cửu Phong không gì không làm được, Tiêu Cửu Phong chính là thần.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhưng không nói gì.
Kiếp trước anh trải qua rất nhiều chuyện, đã thấy được rất nhiều lòng người, anh hiểu rõ chưa tới Hoàng Hà bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, cho dù chính mình thuyết phục, người của đội sản xuất thôn Vương Lâu cũng sẽ xem mình thành kẻ ngốc.
Mà lúc này khuyên bọn họ buông tay, họ cũng không cam tâm.
Cho nên anh không nói gì, chỉ nói với Tiêu Bảo Đường, nói với những người phụ nữ trong thôn quay về lấy bình thuốc tím hay thứ gì đó trong nhà, nếu có thương vong cũng có thể giúp đỡ.
Vợ Tiêu Bảo Huy tranh thủ thời gian vội vàng mang người trở vê.
Khi thành phòng ngự bên thôn Hoa Câu Tử được dựng lên, chiến hào phòng ngự cũng đào lên, mưa gần như đã tạnh. Nhung tren nui Thap Nguu van am am, dat da vẫn không ngừng hướng bên này rơi xuống.
Những người trong đại đội sản xuất thôn Vương Lâu cuối cùng cũng tuyệt vọng, không còn cố gắng vô ích mà bắt đầu chạy về làng, có người đã chạy về đến, có người ngồi phịch tại chỗ, có người kêu trời kêu đất, có người la hét như người điên.
Tiêu Cửu Phong nhìn tình cảnh này, để cho Tiêu Bảo Đường mang theo nhóm đàn bà con gái đi qua hỗ trợ, giúp bọn họ băng bó vết thương, đưa bọn họ ra sau tuyến phòng ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận