Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 119

Chương 119Chương 119
Cuối cùng, bà hai nhà họ Tiêu chống quải trượng, run rẩy hỏi cháu trai lớn đứng bên cạnh: "Bảo Đường, đây là sao, đầu óc không dùng được à? Sao ta lại nghe không hiểu."
Cháu trai lớn đứng bên cạnh bà cũng là một khuôn mặt ngơ ngác: "Không biết... Ý là sao? Lương thực không phơi nắng ư?"
Đây không phải là đồ đần sao!
Không chỉ riêng gì bà hai nhà họ Tiêu, cũng không riêng gì cháu trai lớn của nhà họ Tiêu, mà còn bao gồm toàn bộ xã viên của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đứng trên sân đập lúa mạch đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Mọi người ngơ ngác, cho là lỗ tai mình nghe lầm.
"Đây là ý gì vậy? Bảo Đường, rốt cuộc anh muốn chúng tôi làm gì?"
"Đúng vậy, mau chóng cất đi là có ý gì? Không phải bây giờ chúng ta đang cất vào càng sớm càng tốt sao? Ai lại có thể trì hoãn việc cất lương thực vào al”
Nói về điều này, tất cả mọi người lại cười một lần nữa: "Chuyện cất lương thực vào, chúng ta so với ai khác đều chạy nhanh hơn!"
Cất lương thực là có thể chia lương thực, chia lương thực là có thể đi đổi lương thực thô, còn có thể cho con trẻ trong nhà ăn một bữa tốt, suy nghĩ một chút đi, đó chính là lúa mì đấy, lúa mì nghiền thành bột mì là có thể hấp bánh bao lớn nóng hổi để ăn.
Nhưng mà Tiêu Bảo Đường không cười, hắn nhìn mọi người đứng đó cười mà trầm mặt xuống, lại một lần nữa cầm loa nhấn mạnh: "Đại đội sản xuất chúng ta, hiện tại phải lập tức đi tuốt hạt, không ăn cơm, không ngủ, nhanh chóng đi tuốt hạt, chờ sau khi tuốt hạt xong, chúng ta liền đem lúa mì cất đi, có thể cất được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Chúng ta sẽ làm điều đó càng sớm càng tốt!"
Bộ dạng của hắn không giống như đang nói đùa, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng tất cả đều bùng nổ.
"Bảo Đường, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
"Đúng vậy, anh phải nói rõ ràng, chuyện này là saol"
Cũng có người đột nhiên hỏi: "Đây có phải là sự sắp xếp của bên trong công xã không? Tại sao tôi không nghe đại đội thôn Vương Lâu người ta làm như vậy!"
Hai đại đội sản xuất cách nhau gần, giữa các xã viên có thể còn có chút quan hệ thân thích, lén lút lui tới, tin tức của nhau đều có thể thăm dò được.
"Đúng đúng, thôn Vương Lâu người ta không làm như vậy, đại đội sản xuất khác cũng không làm như vậy!"
Tiêu Bảo Đường nghe mọi người chất vấn, hắn đương nhiên hiểu được, mọi người sẽ không tin, không nói rõ ràng, bọn họ đương nhiên không ro vì sao mình lại đưa ra loại quyết định này.
Nhưng mà hắn tin.
Kỳ thật hôm qua hắn đi đến công xã, bên trong công xã nói hai ngày này sẽ có mưa to, để bọn họ cẩn thận một chút, chú ý thời tiết.
Mưa to ngược lại không sợ, bọn họ có thể lấy vải đầu che lúa mì, không đến mức sẽ làm hỏng lương thực.
Nhưng hôm nay, chú Cửu Phong nhà hắn nói với hắn, nói hai ngày nay có mưa to, mưa có thể rất lớn, trận mưa lớn này rất có thể sẽ dẫn đến sạt lở trên núi, nếu tình huống không tốt, một phần nhà cửa đều có thể gặp tai nạn.
Bằng cách này, tất cả phải nhanh chóng cất lương thực của bọn họ, phải thu hết lại.
Bởi vì lỡ như không may bùn đất đá chảy tới, nhà ở phía Nam đều có thể gặp tai nạn, chứ đừng nói đến lúa mì trong sân đập lúa mì ở phía Nam, một lớp vải dầu sao có thể ngăn được đất đá lở.
Hắn cũng hỏi Qua Tiêu Cửu Phong, hỏi anh vì sao lại biết có đất đá lở.
Bởi vì ngày hôm qua hắn họp, dự báo thời tiết người ta mới nói hai ngày nay có thể có mưa to, nơi này hắn còn chưa kịp nói với mọi người, sao chú hắn lại biết.
Kết quả chú hắn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói anh nhìn thấy thiên tượng, còn nói anh xem quẻ tính ra được.
Nhìn thiên tượng, tính quẻ, loại chuyện này, hắn đương nhiên không thể nói cho người khác biết, truyền ra ngoài không tốt, không cẩn thận là có thể gặp phải kẻ thích xu nịnh chính quyền.
Nhưng mà hắn tin vào chú của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận