Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 160
Chương 160Chương 160
Nên nói cô là to gan hay không sợ chết hoặc không hiểu chuyện, hay kỳ thực người trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch lại chính là anh.
Tiêu Cửu Phong sinh ra một trận tức giận từ trong đáy lòng.
"Anh à, anh bị làm sao vậy?" Thần Quang nhìn bộ dạng này của anh, thật sự có chút sợ hãi, anh rốt cuộc bị làm sao vậy, vì sao lại muốn dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cô kia chứ.
Cô đã... làm gì sai sao?
"Gần đây em qua lại gần với Vương Kim Long sao?" Tiêu Cửu Phong thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó nhìn sang cây táo ngoài cửa.
Táo trên cây đã hái hết, lá trên cây táo đã rơi xuống, rơi xào sạc xào sạc đầy một sân, rất nhanh cây táo này sẽ trụi lủi.
Chờ cây táo thực sự trụi thì cũng là lúc mùa đông đang đến gần.
"Cũng không có." Thần Quang mím môi, nghĩ đến chuyện Vương Kim Long: "Gặp qua vài lần và có nói vài chuyện."
"Nói chuyện gì?" Tiêu Cửu Phong theo sát mà hỏi.
Thần Quang ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh sáng trong phòng đã tối sầm, mặt bên của anh nhìn như núi xa, ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng cao cao, còn có đôi môi kiên nghị sâu sắc, trông anh giống như là dùng đao khắc ra.
Mọi khi anh sẽ cười nói vui vẻ với cô, cho dù cô cảm thấy cười vậy không buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại nhờ vậy mà bọn họ thân thiết như thế.
Mà hiện tại giọng anh nói chuyện với cô rất lạnh lùng và có cảm giác xa lạ, tựa như không quen biết cô.
Thần Quang thở sâu, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì to tát cả, chỉ là nói muốn giúp em cái này, giúp em cái kia, người ta như thế nhưng mà rất tốt."
Tiêu Cửu Phong nghe xong thì từ chối cho ý kiến.
Thần Quang càng thêm thấp thỏm.
Hoàng hôn buông xuống, trong sân đã tối sầm lại, trong phòng càng tối hơn, Tiêu Cửu Phong đứng ở đó cũng không nói thêm gì nữa, càng không động đậy, cứ như vậy nhìn lá rơi bên ngoài.
Thần Quang cảm thấy không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, mỗi một hơi thở đều khó chịu như muốn chết äi.
Cô ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Cô càng không biết bản thân mình nên làm gì.
Cô rũ mắt nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy đồ vật mình thu dọn, đó là một cái rương, trên mặt rương bày cái gương nhỏ, cây lược go, kem trang điểm, còn có dầu con sò.
Thần Quang biết đó đều là thứ tốt, đắt như vậy người bình thường căn bản không thể mua được, nhưng Tiêu Cửu Phong lại mua cho cô.
Anh còn cầm vải dệt nhờ người làm quần áo cho cô, quần áo ấm áp lại vừa người, cô mặc lên trông rất đẹp.
Thần Quang nghĩ đến đây, đột nhiên tim hung hăng hơi đau một chút.
Anh đối tốt với cô như thế cơ mà.
Tiêu Cửu Phong thấy cô dọn vài thứ kia, đột nhiên nghĩ đến lời Vương Kim Long nói.
Cô nói Vương Kim Long không tệ.
Vương Kim Long nói muốn lấy cô.
Mới vài ngày mà giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?
Tiêu Cửu Phong cười lạnh một cái: "Hôm nay Vương Kim Long tới tìm anh, cậu ấy nói anh rằng muốn cưới em về làm vợ, còn nói là có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì."
Thần Quang cả kinh: "Hả? Anh nói gì cơ?"
Tiêu Cửu Phong thấy cô hơi mở môi, anh hạ giọng nói: "Em không cần hiếm lạ mấy thứ này, chỉ cần em đồng ý, cái gì cậu ta cũng có thể cho em, em muốn cái gì mà chẳng được."
Thần Quang nghi hoặc nhìn Tiêu Cửu Phong: "Anh ta anh ta đến tìm anh à?"
Tiêu Cửu Phong gật đầu: "Phải, cậu ta muốn cưới em. Em lại có thêm một cái lựa chọn dự bị, nếu như em muối thì có thể chọn cậu ta, dù sao..."
Sau khi dừng lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: "Cậu ta cũng không đến nỗi tệ lắm."
Đây là những gì mà cô nói, là nguyên bản lời nói của cô, Tiêu Cửu Phong dùng giọng nói bình tĩnh và thờ ơ để trả lời cho cô.
Thần Quang cắn môi: "Vậy ý của anh thì sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Đây là chuyện của em kia mà."
Thần Quang ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh không quản em sao? Em quyết định thế nào cũng được à? Em gả cho ai thì anh cũng không thèm để ý ư?”
Lúc Tiêu Cửu Phong nghe cô nói như thế, trái tim lại giống như dây đàn, bị người khác nhẹ nhàng gẩy một cái.
Nên nói cô là to gan hay không sợ chết hoặc không hiểu chuyện, hay kỳ thực người trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch lại chính là anh.
Tiêu Cửu Phong sinh ra một trận tức giận từ trong đáy lòng.
"Anh à, anh bị làm sao vậy?" Thần Quang nhìn bộ dạng này của anh, thật sự có chút sợ hãi, anh rốt cuộc bị làm sao vậy, vì sao lại muốn dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cô kia chứ.
Cô đã... làm gì sai sao?
"Gần đây em qua lại gần với Vương Kim Long sao?" Tiêu Cửu Phong thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó nhìn sang cây táo ngoài cửa.
Táo trên cây đã hái hết, lá trên cây táo đã rơi xuống, rơi xào sạc xào sạc đầy một sân, rất nhanh cây táo này sẽ trụi lủi.
Chờ cây táo thực sự trụi thì cũng là lúc mùa đông đang đến gần.
"Cũng không có." Thần Quang mím môi, nghĩ đến chuyện Vương Kim Long: "Gặp qua vài lần và có nói vài chuyện."
"Nói chuyện gì?" Tiêu Cửu Phong theo sát mà hỏi.
Thần Quang ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh sáng trong phòng đã tối sầm, mặt bên của anh nhìn như núi xa, ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng cao cao, còn có đôi môi kiên nghị sâu sắc, trông anh giống như là dùng đao khắc ra.
Mọi khi anh sẽ cười nói vui vẻ với cô, cho dù cô cảm thấy cười vậy không buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại nhờ vậy mà bọn họ thân thiết như thế.
Mà hiện tại giọng anh nói chuyện với cô rất lạnh lùng và có cảm giác xa lạ, tựa như không quen biết cô.
Thần Quang thở sâu, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì to tát cả, chỉ là nói muốn giúp em cái này, giúp em cái kia, người ta như thế nhưng mà rất tốt."
Tiêu Cửu Phong nghe xong thì từ chối cho ý kiến.
Thần Quang càng thêm thấp thỏm.
Hoàng hôn buông xuống, trong sân đã tối sầm lại, trong phòng càng tối hơn, Tiêu Cửu Phong đứng ở đó cũng không nói thêm gì nữa, càng không động đậy, cứ như vậy nhìn lá rơi bên ngoài.
Thần Quang cảm thấy không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, mỗi một hơi thở đều khó chịu như muốn chết äi.
Cô ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Cô càng không biết bản thân mình nên làm gì.
Cô rũ mắt nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy đồ vật mình thu dọn, đó là một cái rương, trên mặt rương bày cái gương nhỏ, cây lược go, kem trang điểm, còn có dầu con sò.
Thần Quang biết đó đều là thứ tốt, đắt như vậy người bình thường căn bản không thể mua được, nhưng Tiêu Cửu Phong lại mua cho cô.
Anh còn cầm vải dệt nhờ người làm quần áo cho cô, quần áo ấm áp lại vừa người, cô mặc lên trông rất đẹp.
Thần Quang nghĩ đến đây, đột nhiên tim hung hăng hơi đau một chút.
Anh đối tốt với cô như thế cơ mà.
Tiêu Cửu Phong thấy cô dọn vài thứ kia, đột nhiên nghĩ đến lời Vương Kim Long nói.
Cô nói Vương Kim Long không tệ.
Vương Kim Long nói muốn lấy cô.
Mới vài ngày mà giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?
Tiêu Cửu Phong cười lạnh một cái: "Hôm nay Vương Kim Long tới tìm anh, cậu ấy nói anh rằng muốn cưới em về làm vợ, còn nói là có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì."
Thần Quang cả kinh: "Hả? Anh nói gì cơ?"
Tiêu Cửu Phong thấy cô hơi mở môi, anh hạ giọng nói: "Em không cần hiếm lạ mấy thứ này, chỉ cần em đồng ý, cái gì cậu ta cũng có thể cho em, em muốn cái gì mà chẳng được."
Thần Quang nghi hoặc nhìn Tiêu Cửu Phong: "Anh ta anh ta đến tìm anh à?"
Tiêu Cửu Phong gật đầu: "Phải, cậu ta muốn cưới em. Em lại có thêm một cái lựa chọn dự bị, nếu như em muối thì có thể chọn cậu ta, dù sao..."
Sau khi dừng lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: "Cậu ta cũng không đến nỗi tệ lắm."
Đây là những gì mà cô nói, là nguyên bản lời nói của cô, Tiêu Cửu Phong dùng giọng nói bình tĩnh và thờ ơ để trả lời cho cô.
Thần Quang cắn môi: "Vậy ý của anh thì sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Đây là chuyện của em kia mà."
Thần Quang ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh không quản em sao? Em quyết định thế nào cũng được à? Em gả cho ai thì anh cũng không thèm để ý ư?”
Lúc Tiêu Cửu Phong nghe cô nói như thế, trái tim lại giống như dây đàn, bị người khác nhẹ nhàng gẩy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận