Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 131

Chương 131Chương 131
Hai ngày sau, rốt cuộc mưa cũng ngừng, Tiêu Cửu Phong mang theo người đi thoát nước, đào kênh mương, xử lý đất đá, cũng cho người đem lương thực trong kho lúa ra phơi nắng.
Người thôn Vương Lâu nhìn người thôn Hoa Câu Tử phơi lương thực mà đỏ cả con mắt.
Cũng may công xã báo lên huyện, huyện lại báo lên trên, bên trên phát lương thực cứu tế, lại miễn đi nộp thuế công.
Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không đến nỗi chết đói.
Đại đội Hoa Câu Tử không cần lương thực cứu tế, nhưng cũng được miễn nộp thuế công.
Tiêu Bảo Đường kéo bàn tính và tính toán một vòng, phát hiện được nhờ rồi.
Lần này Hoa Câu Tử bị tổn hại cây bông, nhưng lại được miễn nộp thuế công, có thể lấy phần này đi đổi lấy bông vải, hơn nữa có thể đổi nhiều hơn một chút, tính ra như vậy là thôn của bọn họ đã kiếm được lời.
Nhưng hắn cũng hiểu được tình thế hiện tại, lương thực thôn khác đều hỏng uổng phí hết rồi, lương thực cứu tế sao có thể ăn no, cho nên hắn bảo các xã viên không cần ồn ào, sau khi phát lương thực, ngàn vạn lần không thể để cho người ta biết, cũng không thể khắp nơi khoe khoang vui vẻ. Mọi người đương nhiên nghe theo, bí mật mang thóc lúa thu hoạch được về nhà đổi lấy thóc thô đủ để ăn cả năm.
Tiêu Cửu Phong tất nhiên cũng được chia lương thực, thậm chí phần được chia còn không ít đâu.
Đây là tất cả thành viên Hoa Câu Tử yêu cầu phải chia cho Tiêu Cửu Phong phần nhiều.
Nếu như không phải nhờ có anh, mọi người đều giống như người bên thôn Vương Lầu chờ lương thực cứu tế, hiện tại có nhiều người gặp nạn, bên ngoài lại hỗn loạn, nào có nhiều lương thực để chia? Ăn không đủ no, còn không phải buộc chặt lưng quần sống qua ngày sao?
Mà đại đội bọn họ được thơm lây, thời gian này ngược lại sống khá giả, toàn bộ là nhờ có Tiêu Cửu Phong.
Đối với Tiêu Cửu Phong, bọn họ hận không thể quỳ xuống xem anh như thần tiên cứu thế, chia nhiều lương thực hơn thì tính là cái gì.
Ngược lại Tiêu Cửu Phong không muốn quá nhiều, chỉ lấy phần anh nên nhận, lại được nhận thêm công điểm thưởng kèm, chẳng qua cho dù như vậy thì phần lĩnh về cũng không ít.
Thần Quang nhìn phần lúa mì nhận được, vui vẻ không biết làm thế nào cho phải.
Cô tranh thủ thời gian lấy túi vải túi nhựa trải ra sân, phơi nắng cho lúa mì.
Lúa mì này lúc trước chưa phơi nắng qua, nếu không phơi sẽ bị mốc meo.
Tiêu Cửu Phong nhìn Thần Quang bận rộn như chú ong mật nhỏ: "Nhìn em vui vẻ như đồ ngốc hìa."
Thần Quang bị nói ngốc cũng không giận, vẫn cười hf hửng, thậm chí còn vui vẻ tới nỗi cười không ngậm được mồm: "Em chưa từng thấy nhiều lương thực như vậy bao giờ."
Tiêu Cửu Phong nghe vậy cũng cười.
Thần Quang cảm thấy anh đang chê cười mình, nhưng cô không thèm để ý, thở dài thỏa mãn: "Anh Cửu Phong, chúng ta trở về đem những thứ này đổi thành lương thực thô đi, có thể đổi được rất nhiều lương thực thô nha!”
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Tại sao phải đổi?"
Thần Quang: "Lương thực thô mới có thể ăn được lâu dài."
Tiêu Cửu Phong suy nghĩ một chút: "Vậy đi đổi một nửa, phần còn lại chúng ta giữ lại ăn."
Thần Quang: "Hả?"
Này làm sao có thể, lỡ như không đủ ăn thì saol
Tiêu Cửu Phong: "Được rồi, hai ngày nữa lúa mì phơi khô rồi, thu hoạch táo xong anh đưa em đi chợ trong huyện."
Trong huyện?
Thần Quang hai mắt tỏa sáng: "Trong huyện ư?" Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy."
Anh nhìn vào quần áo đơn bạc của cô gái nhỏ.
Trời lạnh rồi, cô cũng nên mua thêm quần áo thôi. ...
Thời gian hai ba ngày, lúa mì trong viện cũng được phơi nắng xong xuôi, cầm lấy cho vào miệng cắn nghe tiếng bụp một cái, dùng lời của Tiêu Bảo Đường mà nói, số lúa mì này đưa đến công ty lương thực, bảo đảm bên kia sẽ trực tiếp thu, bởi vì đây chính là lúa mì loại thượng hạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận