Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 209
Chương 209Chương 209
Vậy nên hắn ra lệnh cho tất cả mọi người, yêu cầu mọi người chuẩn bị mấy mảnh đất nhiễm mặn kia, hắn nói là muốn lấy những mảnh đất kia làm thí nghiệm, dù thế nào thì sang năm đầu xuân cũng phải trồng cho ra lúa mì.
Sau khi việc này truyền ra ngoài, tất nhiên là có không ít người tò mò, ngay cả người của thôn Vương Lâu cũng đều đến hỏi thăm, Vương Kim Long di nhiên cũng tới.
Hắn bán tín bán nghỉ.
Hắn cũng cảm thấy loại lúa mì đen này dù chưa từng thấy qua, làm sao có thể ăn nói hàm hồ như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy đây là lời Tiêu Cửu Phong nói, Tiêu Cửu Phong đây kiến thức rất sâu rộng, lỡ như là thật thì sao?
Tiêu Bảo Đường ngay lập tức sai người chuẩn bị tốt mảnh đất nhiễm mặn kia, coi như đến đầu xuân năm sau là hắn liền cho người canh tác trồng lúa mì đen.
Không ai nhắc đến chuyện này nữa, mọi người cũng đều yên tĩnh lại, mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, mùa đông đã đến, qua tháng chạp là tất cả mọi người đều thay quần áo bông thật dày.
Thần Quang bây giờ không có việc gì làm, ngoại trừ ở lớp biết chữ dạy mọi người nhận biết chữ ra thì sẽ dành thời gian làm áo bông mới cho Tiêu Cửu Phong, vậy nên vừa vào tháng chạp là hai vợ chông đều mặc áo bông mới thật dày, vô cùng ấm áp và thoải mái.
Tiêu Cửu Phong lúc đầu cũng không tin tưởng lắm, nhưng sau khi mặc vào cũng là ngoài ý muốn, nhướng mày thở dài nói: "Lúc trước ni cô nhỏ nào đó vào nhà, ngay cả quần áo của mình cũng không tự may được, ăn mặc rộng thùng thình, không nghĩ tới lúc này chưa được bao lâu mà em đã có thể làm áo bông cho anh."
Những lời này nói ra khiến Thần Quang có chút không phục: "Lúc đó em còn nhỏ nha! Nhưng bây giờ em không phải là càng ngày càng có năng lực saol"
Tiêu Cửu Phong ngẫm lại cũng đúng, hiện tại cô quả thật có năng lực rất nhiều, lớp biết chữ dạy tương đối tốt, hiện tại rất nhiều phụ nữ nhìn thấy cô thì đã không còn gọi cô là Thần Quang nữa, mà họ gọi cô là cô giáo Tiêu.
Thần Quang là người không có họ, cũng không thể trực tiếp gọi là Thần Quang, cho nên lúc ấy vào hộ khẩu liền để tên là: "Tiêu Thần Quang".
Anh ta mặc một chiếc áo bông mới do Thần Quang làm rồi đứng dưới ánh nắng mùa đông.
So với lúc mới tới thì Thân Quang đã cao hơn một chút, thân thể cũng hơi đầy đặn, phảng phất như một quả táo treo trên cành cây chín mọng, toả ra hương thơm ngào ngạt, cảm giác vô cùng thanh tú. Làm cho người nhìn muốn cắn cho một cái.
Tiêu Cửu Phong thấy dáng vẻ này của Thần Quang, đột nhiên nhớ tới kiếp trước của mình.
Kiếp trước của anh chưa từng nghĩ tới rằng mình sẽ cưới một ni cô nhỏ về làm thê tử, càng chưa từng nghĩ tới bản thân anh sẽ ôm ni cô nhỏ này ở trong lòng mình, hận không thể thiên trường địa cửu(*°).
[Chú thích: (*) Thiên trường địa cửu: lâu dài như trời đất. ]
Thậm chí trong lúc hạnh phúc sẽ cho rằng sở dĩ anh trở lại thời đại này, chính là vì để gặp được Thần Quang.
Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm, dường như mỗi ngày trôi qua đều không quá khó khăn, lương thực được gieo xuống đất chứa đầy hy vọng mùa màng bội thu, đám đàn ông bận rộn chuyện nhà cửa trước sau, vì năm mới sắp tới nên phải dọn dẹp trong nhà, cũng vì chuẩn bị cày bừa sau đầu xuân, còn đám phụ nữ học chữ xong thì làm việc nhà, thuận tiện dệt vải và làm chút công việc thêu thùa.
Hiện tại Thần Quang phát triển được rất nhiều kỹ năng, cô đi theo nhóm phụ nữ học được cách may quần áo, học dệt vải, còn được học đóng đế giày, cô làm thử một đôi giày cho Tiêu Cửu Phong, cũng không được coi là quá xuất sắc, nhưng mà Tiêu Cửu Phong mang vào lại vừa vặn, một đôi giày đi đứng rất thoải mái. Mùa đông này với Tiêu Cửu Phong và Thân Quang mà nói là yên ổn, ngọt ngào nhưng cũng rất dữ dội.
Vậy nên hắn ra lệnh cho tất cả mọi người, yêu cầu mọi người chuẩn bị mấy mảnh đất nhiễm mặn kia, hắn nói là muốn lấy những mảnh đất kia làm thí nghiệm, dù thế nào thì sang năm đầu xuân cũng phải trồng cho ra lúa mì.
Sau khi việc này truyền ra ngoài, tất nhiên là có không ít người tò mò, ngay cả người của thôn Vương Lâu cũng đều đến hỏi thăm, Vương Kim Long di nhiên cũng tới.
Hắn bán tín bán nghỉ.
Hắn cũng cảm thấy loại lúa mì đen này dù chưa từng thấy qua, làm sao có thể ăn nói hàm hồ như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy đây là lời Tiêu Cửu Phong nói, Tiêu Cửu Phong đây kiến thức rất sâu rộng, lỡ như là thật thì sao?
Tiêu Bảo Đường ngay lập tức sai người chuẩn bị tốt mảnh đất nhiễm mặn kia, coi như đến đầu xuân năm sau là hắn liền cho người canh tác trồng lúa mì đen.
Không ai nhắc đến chuyện này nữa, mọi người cũng đều yên tĩnh lại, mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, mùa đông đã đến, qua tháng chạp là tất cả mọi người đều thay quần áo bông thật dày.
Thần Quang bây giờ không có việc gì làm, ngoại trừ ở lớp biết chữ dạy mọi người nhận biết chữ ra thì sẽ dành thời gian làm áo bông mới cho Tiêu Cửu Phong, vậy nên vừa vào tháng chạp là hai vợ chông đều mặc áo bông mới thật dày, vô cùng ấm áp và thoải mái.
Tiêu Cửu Phong lúc đầu cũng không tin tưởng lắm, nhưng sau khi mặc vào cũng là ngoài ý muốn, nhướng mày thở dài nói: "Lúc trước ni cô nhỏ nào đó vào nhà, ngay cả quần áo của mình cũng không tự may được, ăn mặc rộng thùng thình, không nghĩ tới lúc này chưa được bao lâu mà em đã có thể làm áo bông cho anh."
Những lời này nói ra khiến Thần Quang có chút không phục: "Lúc đó em còn nhỏ nha! Nhưng bây giờ em không phải là càng ngày càng có năng lực saol"
Tiêu Cửu Phong ngẫm lại cũng đúng, hiện tại cô quả thật có năng lực rất nhiều, lớp biết chữ dạy tương đối tốt, hiện tại rất nhiều phụ nữ nhìn thấy cô thì đã không còn gọi cô là Thần Quang nữa, mà họ gọi cô là cô giáo Tiêu.
Thần Quang là người không có họ, cũng không thể trực tiếp gọi là Thần Quang, cho nên lúc ấy vào hộ khẩu liền để tên là: "Tiêu Thần Quang".
Anh ta mặc một chiếc áo bông mới do Thần Quang làm rồi đứng dưới ánh nắng mùa đông.
So với lúc mới tới thì Thân Quang đã cao hơn một chút, thân thể cũng hơi đầy đặn, phảng phất như một quả táo treo trên cành cây chín mọng, toả ra hương thơm ngào ngạt, cảm giác vô cùng thanh tú. Làm cho người nhìn muốn cắn cho một cái.
Tiêu Cửu Phong thấy dáng vẻ này của Thần Quang, đột nhiên nhớ tới kiếp trước của mình.
Kiếp trước của anh chưa từng nghĩ tới rằng mình sẽ cưới một ni cô nhỏ về làm thê tử, càng chưa từng nghĩ tới bản thân anh sẽ ôm ni cô nhỏ này ở trong lòng mình, hận không thể thiên trường địa cửu(*°).
[Chú thích: (*) Thiên trường địa cửu: lâu dài như trời đất. ]
Thậm chí trong lúc hạnh phúc sẽ cho rằng sở dĩ anh trở lại thời đại này, chính là vì để gặp được Thần Quang.
Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm, dường như mỗi ngày trôi qua đều không quá khó khăn, lương thực được gieo xuống đất chứa đầy hy vọng mùa màng bội thu, đám đàn ông bận rộn chuyện nhà cửa trước sau, vì năm mới sắp tới nên phải dọn dẹp trong nhà, cũng vì chuẩn bị cày bừa sau đầu xuân, còn đám phụ nữ học chữ xong thì làm việc nhà, thuận tiện dệt vải và làm chút công việc thêu thùa.
Hiện tại Thần Quang phát triển được rất nhiều kỹ năng, cô đi theo nhóm phụ nữ học được cách may quần áo, học dệt vải, còn được học đóng đế giày, cô làm thử một đôi giày cho Tiêu Cửu Phong, cũng không được coi là quá xuất sắc, nhưng mà Tiêu Cửu Phong mang vào lại vừa vặn, một đôi giày đi đứng rất thoải mái. Mùa đông này với Tiêu Cửu Phong và Thân Quang mà nói là yên ổn, ngọt ngào nhưng cũng rất dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận