Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 220

Chương 220Chương 220
Tiêu Cửu Phong đột nhiên trầm mặc.
Vẫn luôn là như vậy cho nên cứ thế mà không thấy kỳ quái nữa hả?
Vợ của anh đây là có cái tư duy gì vậy chứ?
Thần Quang lại nở nụ cười: "Dù sao em cũng biết không phải là do anh ăn trộm, cũng không phải do anh cướp giật của ai, vậy không phải là được rồi sao! Anh có thể lấy nó ra thì em càng mừng vì được ăn ngon chứ sao!"
Liên quan đến việc Tiêu Cửu Phong đột nhiên lại có thêm vài thứ, Tiêu Cửu Phong chưa từng nhắc lại, Thần Quang cũng không có hỏi.
Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, qua năm sau, vào đầu xuân thì cũng đến lúc cày bừa vụ xuân.
Tiêu Bảo Đường bắt đầu trồng lúa mì đen, lúa mì đen vừa gieo, người của đội sản xuất thôn Vương Lâu cách vách đều ngạc nhiên đến xem, mọi người chưa từng thấy qua loại lúa mì đen này, cảm thấy lúa mì đen có thể mọc ra thành lúa mì sao? Lúa mì đen có thể ăn sao?
Tò mò nhiều, đồng thời nghi ngờ cũng nhiều.
Tiêu Cửu Phong không giải thích gì thêm, Tiêu Bảo Đường cũng không buồn giải thích.
Dù sao thì cũng chỉ là mấy mảnh đất như vậy, vốn là đất bị nhiễm phèn, có thể trồng ra được đương nhiên là tốt, trông không ra cũng không có tổn thất gì lớn, vả lại với danh tiếng của Tiêu Cửu Phong, anh nói muốn làm như thế, Hoa Câu Tử cũng không có người phản đối.
Thôn Vương Lâu thì vẫn có mấy người nói sau lưng, lại bị thôn Hoa Câu Tử hung hăng châm chọc một phen.
"Cửu Phong muốn trồng, chúng tôi cũng muốn để cho anh ấy trồng, như vậy thì có làm sao hả? Không phải chỉ là vài mẫu đất bị nhiễm phèn, không nghiêm trọng đến mức đấy chứ?"
"Đúng vậy! Đây là chuyện của đội sản xuất Hoa Câu Tử chúng tôi, mấy người nói mò làm cái gì?"
Mới nói mấy câu mà đã khiến cho người của thôn Vương Lâu nghẹn lại trong họng, người của thôn Vương Lâu đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng rời đi, miệng còn lải nhải: "Cứ chờ đến lúc thu hoạch đi rồi hối hận, đây là trò hề gì vậy chứ, ơn giời ơi!"
Bụng Vương Thúy Hồng càng ngày càng bự lên, khi bụng của cô ta không giấu được nữa, mọi người bắt đầu xôn xao, xôn xao về Vương Thúy Hồng, xôn xao về Tiêu Cửu Phong, cũng xôn xao vê Thần Quang.
"Chuyện này không thể tiếp tục như vậy nữa, làm sao cũng phải tra cho rõ ràng." Tiêu Bảo Đường hạ quyết tâm: "Tôi không thể nhìn thanh danh của chú tôi bị chà đạp như vậy!”
"Sợ cái gì chứ? Cũng không phải đứa nhỏ của tôi, bọn họ không phải muốn chứng minh sao, vậy thì sinh ra đi, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ xem." Giọng nói Tiêu Cửu Phong nhàn nhạt, chỉ là trong lời nói lộ ra vẻ hờ hững.
Tiêu Cửu Phong cũng đã nói như vậy, Tiêu Bảo Đường không có cách nào khác, hơn nữa hiện giờ lại rất bận bịu, việc cày cấy trên ruộng không ít, chuyện hắn phải bận tâm từ sáng đến tối cũng rất nhiều, tưới nước giẫy cỏ lại là thời điểm tốt để thu hoạch lúa mì trong năm.
Thu hoạch xong lúa mì mùa hè, chẳng mấy chốc lại đến mùa thu, hoa màu khác trong đồng ruộng cũng bắt đầu thu hoạch rồi, mà để cho người ta chờ mong nhất chính là lúa mì đen trong mấy mảnh đất bị nhiễm phèn trước đó.
Lúc thu hoạch lúa mì đen, có không ít người tới gần xem náo nhiệt, bông lúa mì nặng trịch, chờ đập hạt lúa ra, vừa cho lên cân, sản lượng thật cao, phải cao gấp hai lần lúa mì bình thường!
Nhưng loại lúa mì đen này, khi ăn vào thì có mùi vị như thế nào, mong đừng giống với lương thực thô.
Vì thế Tiêu Bảo Đường ở trước mặt mọi người liền xay lúa mì đen này thành bột, lại bảo người khác đi hấp thành bánh màn thầu, một đống bánh màn thầu nhỏ, to như quả trứng gà, sau khi hấp xong thì chia cho xã viên một miếng để nếm thử.
Bánh màn thầu đen nóng hổi ăn vào trong miệng, ánh mắt mọi người liền thay đổi, một cảm giác nóng bỏng lưỡi trong miệng.
Mọi người ra sức gật đầu: "Bánh màn thầu đen này thật là thơm ngon! Làm sao có thể ngon như vậy được chứt Ăn còn ngon hơn bánh màn thầu trắng nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận