Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 267: Phien Ngoai 20

Chuong 267: Phien Ngoai 20Chuong 267: Phien Ngoai 20
Lần ăn cơm gần đây nhất của cô là khi nào, vẫn là ở trong chùa của các cô, lúc đó cô ăn cái gì? Hình như chỉ là một chén nước canh bột đậu loãng, thưa thớt đến mức có thể nhìn thấy bóng người.
Bây giờ anh nói có cơm ăn sao?!
Cô chờ mong nhìn Tiêu Cửu Phong: "Chúng ta ăn cái gì vậy?”
Tiêu Cửu Phong phát hiện cô gái nhỏ này vừa nghe đến ăn cơm thì vẻ ủy khuất trên khuôn mặt nhỏ đã không còn, nước mắt trong đôi mắt cũng không thấy đâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang phát ra hào quang, trong ánh mắt cũng bắt đầu phát sáng.
Cả người đều như thể được thắp sáng lên.
Anh nhìn bộ dạng thèm ăn của cô, lười trả lời mà nói thẳng: "Lại đây."
Trong lòng lại đang suy nghĩ, đây thật sự là vợ tương lai của anh sao?
Tham ăn như vậy, tham ăn như kiểu bị bỏ đói đến tám trăm năm ư?
Thần Quang được người đàn ông xưng là Chung Quỳ này mang đến một chỗ, rất rộng rãi sáng sủa, cái bàn cũ kỹ và lâu đời, trên bàn còn có ánh đèn xinh đẹp hoa mỹ, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Cửa sổ phòng cũng rất đặc biệt, là những ô hình thoi, có rèm cửa sổ màu sắc kỳ lạ đẹp de buông xuống, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua những ô hình thoi kia chiếu xuống, chiếu lên tất cả mọi thứ trong phòng tạo thành một tầng ánh sáng mềm mại.
Mà ở bên ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít cây xanh, cây xanh cao hơn nửa người, cô chưa từng thấy qua.
Trong lòng Thần Quang càng thêm kinh ngạc.
Lúc trước cô đi theo mấy người phụ nữ kia lên cái lồng sắt lớn có thể đi lên đi xuống kia, cô cảm thấy đó chính là đi tới địa ngục, địa ngục chia làm rất nhiều tầng, cho nên được phân thành từng tầng từng tầng, cô đến một tầng địa ngục trong số đó.
Nhưng bây giờ cô lại nhìn thấy ánh nắng mặt trời, địa ngục không có ánh nắng mặt trời mà.
Vậy hiện tại rốt cuộc là nơi nào đây?
Đang suy nghĩ miên man thì vài người phụ nữ mặc quần áo giống nhau đi tới, bọn họ đều bưng khay, sau đó từng phần từng phần đồ ăn được đưa lên.
Thần Quang nhìn sang, nhìn mà trợn to mắt, cô vẫn không thể tin được.
Tất cả những thứ kia đều là cái gì vậy!
Chén và đĩa tản ra ánh sáng nhu hòa, so với những gì cô đã nhìn thấy đều đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, quan trọng nhất là thức ăn trên đó, có một số món vừa nhìn đã biết là thịt, miếng thịt lớn, còn có một ít bánh ở bên cạnh, không biết là bánh øì, trông xốp dày, vừa nhìn đã biết là rất ngon.
Trừ những thứ này ra, còn có rất nhiêu thứ khác, cô cảm thấy hẳn là đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn rất ngon, nhưng nhìn không ra là cái gì.
Thần Quang nhìn những thứ này, nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng một chút, tràn ngập chờ đợi nhìn thoáng qua ngài Chung ở bên cạnh.
Tiêu Cửu Phong đã sớm nhìn ra phản ứng của cô, lập tức trong lòng càng thêm nghỉ hoặc.
Cách cô ăn mặc, lời nói của cô và phản ứng của cô, thật không phù hợp với thời đại này.
Người này đến từ đâu vậy chứ?
Tiêu Cửu Phong bất động thanh sắc, cầm lấy đao nĩa: "Ăn đi."
Thần Quang nhìn đao nĩa trước mắt, nhưng có chút không biết xuống tay như thế nào, rốt cuộc thì cuối cùng cô cũng phát hiện đôi đũa bên cạnh.
Đôi đũa kia hình như là được làm bằng sắt hay là gì đó, màu trắng sáng, cầm lên nặng trịch.
Thần Quang thật sự là cực kỳ đói, giả vờ khách khí một chút cũng không được, cô dùng đũa gắp một miếng thịt lớn, thật cẩn thận cắn một miếng, một bên cắn, một bên nhìn ve phía Tiêu Cửu Phong.
Anh có thực sự để cho cô ăn một miếng thịt lớn như vậy hay không?
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy phản ứng của cô như thế, anh cũng không nói gì thêm.
Thần Quang thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô thật sự có thể ăn những thứ này!
Cô vội vàng nuốt xuống, sau đó cúi đầu ăn.
Tiêu Cửu Phong kỳ thật cũng không đói, anh chính là muốn quan sát cô gái không giải thích được này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận