Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 238
Chuong 238Chuong 238
Thần Quang đẩy cánh tay của anh, thúc giục anh: "Anh cứ tùy tiện nói cho em nghe, để em nghe thử một chút, em chưa từng nghe ai nói tiếng nước ngoài cả."
Tiêu Cửu Phong dùng đôi mắt thâm sâu của mình yên lặng nhìn cô, đột nhiên nói: "Mon cur bat la chamade pour toi."
Thần Quang: "Hả? Kéo chết phá cửa của Mang Ca Đắc Ban?"
Tiêu Cửu Phong im lặng một hồi, nói: "Đúng không?”
Thần Quang lẩm bẩm: Đại tiện của Mang Ca Đắc Ban... Đây là ý gì chứ..."
Tiêu Cửu Phong đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu cười, hôn lên má cô một cái: "Em chậm rãi suy nghĩ đi"
Thần Quang hừ một tiếng: "Khẳng định không phải là lời tốt đẹp gì!"
Đặc biệt là còn có một từ 'kéo chết, nhất định là đang mắng chửi.
Tiêu Cửu Phong nhướng mày rồi bật cười.
Thần Quang thấy anh cười, càng thêm tức giận, đấm anh: "Anh hư chết đi được, vậy mà lại dùng tiếng nước ngoài mắng em!"
Ngay từ đầu cô đã phát hiện, chỉ cần anh cười, đó nhất định là nụ cười mang ý xấu, vừa nhìn đã biết là nụ cười dùng để cười nhạo người khác! Thần Quang phồng quai hàm, cô tức giận kháng nghị.
Tiêu Cửu Phong: "Em còn muốn nghe những ngoại ngữ khác không?"
Thần Quang rất miễn cưỡng nói: "Được, vậy thì anh nói cho em nghe một chút đi."
Tiêu Cửu Phong chỉ chỉ vào má cô: "Ở đây của em nè, giống như apple."
Thần Quang: "An bà Âu?"
Tiêu Cửu Phong: "Delicious."
Thần Quang: "Địa lý xạ tử?"
Tiêu Cửu Phong cũng không cười, nghiêm túc nói: "I love you."
Thần Quang: "Ải lão võ du ư?"
Tiêu Cửu Phong thật sự nhịn không được, hôn cô một cái: "Em đừng đọc nữa, chờ sau này anh sẽ từ từ dạy cho em."
Thần Quang biết mình nhất định là đọc không đúng, cô rõ ràng có thể cảm giác được đầu lưỡi lúc anh phát âm và cô không giống nhau, nhưng mà cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói: "Được thôi. Sau đó anh hãy nói cho em biết về những thứ khác ở nước ngoài đi."
Lúc này mặt trăng đã chậm rãi di chuyển về phía tây, ngoài phòng ngay cả tiếng dế kêu cũng không có, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nói chuyện của hai người trên giường.
Thần Quang nghe nhiều tiếng Anh như vậy, đọc theo cả buổi, lại nghe nhiều phong tục nước ngoài như vậy, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, nghe xong thì mí mắt đánh nhau.
Tiêu Cửu Phong ôm cô, nhìn thấy cô mệt mỏi thì không nói nữa, nhắm mắt lại, anh ôm cô chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng ngay khi anh đang chuẩn bị ngủ, cô đột nhiên hỏi: "Ồ, đột nhiên em nhớ tới một chuyện quan trọng."
Tiêu Cửu Phong: "Cái gì?"
Thần Quang: "Sư thái quả nhiên rất đúng!"
Tiêu Cửu Phong: "?"
Lại có chuyện gì liên quan đến vị sư thái kia?
Thần Quang lẩm bẩm nói: "Sư thái nói em là người có phúc khí, quả nhiên em là ni cô có phúc khí nhất am Vân Kính của chúng em."
Tiêu Cửu Phong: "...
Khi nào thì cô mới có thể quên vị sư thái kia của cô?
Im lặng một hồi, Tiêu Cửu Phong cắn răng, xoay người một cái: "Có lẽ em vẫn chưa đủ mệt mỏi rồi."
Anh có thể cho cô làm một chút vận động trên giường đất, như thế sẽ giúp cô dễ ngủ hơn. ***************%
Thần Quang rất là hào hứng đối với chuyện đi thành phố này, nhưng mà đến ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông như cũ, trong nhà vẫn có một đống việc phải làm, vẫn phải lên lớp học, tất cả đều tựa như không có gì thay đổi.
Thần Quang có chút chán chường, cô luôn cảm thấy giống như sắp phải đi vào trong thành.
Nhưng mà qua vài ngày thì lòng cô cũng trở nên ổn định lại, kỳ thật có thể đi vào trong thành hay không thì đó cũng chỉ là một khả năng, hiện tại cô vẫn chưa có đi vào trong thành, vẫn nên kiên định tiếp tục làm tốt công việc giáo viên của mình, không thể theo đuổi những cái viễn vong, nghĩ đến những chuyện không có tương lai kia.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, chẳng mấy chốc lại đến mùa thu hoạch lúa mì, Thần Quang liền tạm ngừng lớp học ở trường, cô và học sinh cùng tham dự vào đại quân gặt gấp lúa mì.
Thần Quang đẩy cánh tay của anh, thúc giục anh: "Anh cứ tùy tiện nói cho em nghe, để em nghe thử một chút, em chưa từng nghe ai nói tiếng nước ngoài cả."
Tiêu Cửu Phong dùng đôi mắt thâm sâu của mình yên lặng nhìn cô, đột nhiên nói: "Mon cur bat la chamade pour toi."
Thần Quang: "Hả? Kéo chết phá cửa của Mang Ca Đắc Ban?"
Tiêu Cửu Phong im lặng một hồi, nói: "Đúng không?”
Thần Quang lẩm bẩm: Đại tiện của Mang Ca Đắc Ban... Đây là ý gì chứ..."
Tiêu Cửu Phong đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu cười, hôn lên má cô một cái: "Em chậm rãi suy nghĩ đi"
Thần Quang hừ một tiếng: "Khẳng định không phải là lời tốt đẹp gì!"
Đặc biệt là còn có một từ 'kéo chết, nhất định là đang mắng chửi.
Tiêu Cửu Phong nhướng mày rồi bật cười.
Thần Quang thấy anh cười, càng thêm tức giận, đấm anh: "Anh hư chết đi được, vậy mà lại dùng tiếng nước ngoài mắng em!"
Ngay từ đầu cô đã phát hiện, chỉ cần anh cười, đó nhất định là nụ cười mang ý xấu, vừa nhìn đã biết là nụ cười dùng để cười nhạo người khác! Thần Quang phồng quai hàm, cô tức giận kháng nghị.
Tiêu Cửu Phong: "Em còn muốn nghe những ngoại ngữ khác không?"
Thần Quang rất miễn cưỡng nói: "Được, vậy thì anh nói cho em nghe một chút đi."
Tiêu Cửu Phong chỉ chỉ vào má cô: "Ở đây của em nè, giống như apple."
Thần Quang: "An bà Âu?"
Tiêu Cửu Phong: "Delicious."
Thần Quang: "Địa lý xạ tử?"
Tiêu Cửu Phong cũng không cười, nghiêm túc nói: "I love you."
Thần Quang: "Ải lão võ du ư?"
Tiêu Cửu Phong thật sự nhịn không được, hôn cô một cái: "Em đừng đọc nữa, chờ sau này anh sẽ từ từ dạy cho em."
Thần Quang biết mình nhất định là đọc không đúng, cô rõ ràng có thể cảm giác được đầu lưỡi lúc anh phát âm và cô không giống nhau, nhưng mà cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói: "Được thôi. Sau đó anh hãy nói cho em biết về những thứ khác ở nước ngoài đi."
Lúc này mặt trăng đã chậm rãi di chuyển về phía tây, ngoài phòng ngay cả tiếng dế kêu cũng không có, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nói chuyện của hai người trên giường.
Thần Quang nghe nhiều tiếng Anh như vậy, đọc theo cả buổi, lại nghe nhiều phong tục nước ngoài như vậy, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, nghe xong thì mí mắt đánh nhau.
Tiêu Cửu Phong ôm cô, nhìn thấy cô mệt mỏi thì không nói nữa, nhắm mắt lại, anh ôm cô chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng ngay khi anh đang chuẩn bị ngủ, cô đột nhiên hỏi: "Ồ, đột nhiên em nhớ tới một chuyện quan trọng."
Tiêu Cửu Phong: "Cái gì?"
Thần Quang: "Sư thái quả nhiên rất đúng!"
Tiêu Cửu Phong: "?"
Lại có chuyện gì liên quan đến vị sư thái kia?
Thần Quang lẩm bẩm nói: "Sư thái nói em là người có phúc khí, quả nhiên em là ni cô có phúc khí nhất am Vân Kính của chúng em."
Tiêu Cửu Phong: "...
Khi nào thì cô mới có thể quên vị sư thái kia của cô?
Im lặng một hồi, Tiêu Cửu Phong cắn răng, xoay người một cái: "Có lẽ em vẫn chưa đủ mệt mỏi rồi."
Anh có thể cho cô làm một chút vận động trên giường đất, như thế sẽ giúp cô dễ ngủ hơn. ***************%
Thần Quang rất là hào hứng đối với chuyện đi thành phố này, nhưng mà đến ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông như cũ, trong nhà vẫn có một đống việc phải làm, vẫn phải lên lớp học, tất cả đều tựa như không có gì thay đổi.
Thần Quang có chút chán chường, cô luôn cảm thấy giống như sắp phải đi vào trong thành.
Nhưng mà qua vài ngày thì lòng cô cũng trở nên ổn định lại, kỳ thật có thể đi vào trong thành hay không thì đó cũng chỉ là một khả năng, hiện tại cô vẫn chưa có đi vào trong thành, vẫn nên kiên định tiếp tục làm tốt công việc giáo viên của mình, không thể theo đuổi những cái viễn vong, nghĩ đến những chuyện không có tương lai kia.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, chẳng mấy chốc lại đến mùa thu hoạch lúa mì, Thần Quang liền tạm ngừng lớp học ở trường, cô và học sinh cùng tham dự vào đại quân gặt gấp lúa mì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận