Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 147
Chương 147Chương 147
Nghĩ đến cô gái nhỏ này lúc trước là ở trong bao tải do mình cõng, tại sao lại đi nhường cho Tiêu Cửu Phong chứ?
Vương Hữu Điền càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn liền nghe được vợ hắn nói đến chuyện của Tiêu Cửu Phong và Thần Quang, nói đến đó thì nước miếng văng tung tóe.
Vương Hữu Điền nghe thế, tim liền đập thình thịch: "Cái gì cơ, em nói Tiêu Cửu Phong căn bản không chạm vào ni cô nhỏ kia sao!?"
Tuệ An cười đến mặt mày hớn hở: "Đúng... đúng vậy! Căn bản không đụng vào, nếu như lại nói tiếp cũng chỉ thêm đáng thương mà thôi, sư muội em căn bản chính là một người quả phụ(*), anh nói có đáng thương hay không? Anh nói cô ấy phải sống như thế nào đây, cô ấy a, về sau chính là thảm rồi..."
[Chú thích: (*) Quả phụ: ý chỉ người có chồng nhưng cũng giống như không có chồng. ]
Nhưng mà ngay khi cô ta nói như vậy, cô ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của người đàn ông nhà cô không thích hợp.
Vẻ mặt của người đàn ông nhà cô như thể có chút suy nghĩ gì đó, giống như đang có chủ ý gì.
Cô ta lập tức nhạy bén, vội hỏi: "Anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Vương Hữu Điền: "Vốn là anh cõng ni cô nhỏ kia, cô ay phải là nàng dâu của anh! Cô ấy là vợ anh! Tiêu Cửu Phong thế mà không chạm vào cô ấy, vậy cô ấy vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ(*), cô ấy căn bản không phải là vợ của Tiêu Cửu Phong!"
[Chú thích: (*) Hoàng hoa khuê nữ: ý chỉ con gái nhà lành, gái chưa chồng, hoặc gái còn trinh. ]
Lòng Tuệ An nhất thời không còn hung hăng nữa, lập tức chỉ vào người đàn ông nhà cô ta mà nói: "Anh ngốc à, cái gì hoàng hoa đại khuê nữ, đó chính là một đôi giày rách, anh đã quên những chuyện mà em đã nói cho anh à, cô ta ở bên ngoài thì quyến rũ đàn ông, làm cho đàn ông trẻ tuổi thích thú, sau đó ở trong nhà cùng nhau 'lăn qua lăn lại!"
Vương Hữu Điền: "Nhưng... nhưng cô ấy không giống loại người đó! Anh thấy Thần Quang rất tốt bụng, vừa nhìn liền thấy toát lên nét đơn thuần, làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế chứ!?"
Tuệ An nghe lời này, cô cười lạnh liên tục: "Không phải ư? Anh không tin em sao? Em làm vợ anh lâu như vậy, ngủ cùng một giường, ăn cùng một nồi cơm, anh lại không tin em? Anh cũng không biết đâu, có một đêm, nửa đêm canh ba, bên ngoài gió thổi, em sợ nơi Phật đường có gì đó bị thổi bay nên em đi qua xem, kết quả anh đoán xem, người ta trực tiếp nằm sấp trên bồ đoàn của Phật đường mà hành sự! Cô ta là kêu to vang dội, chỉ sợ Tây Thiên Phật gia đều nghe được! Một con tiện nhân vô liêm sỉ như vậy, anh còn có thể cảm thấy cô ta tốt sao?" Vương Hữu Điền dậm chân: "Thôi được rồi, em đừng nói nữa!"
Cô ta càng nói như vậy, trong lòng hắn lại càng thèm, nghe vào liền có tư vị, thèm đến trong lòng hoảng hốt
Ngẫm lại một chút thì cô vợ nhỏ kia vốn là nàng dâu của mình, mình không cần đem cho Tiêu Cửu Phong.
Lúc đầu cho Tiêu Cửu Phong, hắn cũng đừng hòng nhặt về, hắn cũng không tranh giành nổi với Tiêu Cửu Phong, nhưng Tiêu Cửu Phong không cần, Tiêu Cửu Phong uổng phí có vợ không ngủ, vậy dựa vào cái gì hắn không thể suy nghĩ một chút?
Nếu như hắn và Tuệ An thất bại, vậy hắn thuận lý thành chương đem cô vợ nhỏ của hắn dẫn về, việc này suy nghĩ một chút liền cảm thấy sung sướng!
Tuệ An nhìn chằm chằm Vương Hữu Điền, cô ta đương nhiên nhìn ra tâm tư của Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền này vốn dĩ còn rất được, nhưng hiện tại so sánh với Tiêu Cửu Phong thì thật sự là chỗ nào cũng không bằng người ta, nếu như không phải nghĩ đến việc Tiêu Cửu Phong kia căn bản không làm ăn được gì, không phải đàn ông đích thực, cô ta còn hận không thể dứt khoát để đổi lại đây này!
Nhưng hiện tại thì không được, Tiêu Cửu Phong trên giường không hành sự được, cô ta không thể đổi lại, dù sao cô ta cũng không thể đi làm quả phụ, quả phụ nhất định phải là Thần Quang.
Cho nên cô ta còn phải giữ chặt trái tim của người đàn ông này trước.
Nghĩ đến cô gái nhỏ này lúc trước là ở trong bao tải do mình cõng, tại sao lại đi nhường cho Tiêu Cửu Phong chứ?
Vương Hữu Điền càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn liền nghe được vợ hắn nói đến chuyện của Tiêu Cửu Phong và Thần Quang, nói đến đó thì nước miếng văng tung tóe.
Vương Hữu Điền nghe thế, tim liền đập thình thịch: "Cái gì cơ, em nói Tiêu Cửu Phong căn bản không chạm vào ni cô nhỏ kia sao!?"
Tuệ An cười đến mặt mày hớn hở: "Đúng... đúng vậy! Căn bản không đụng vào, nếu như lại nói tiếp cũng chỉ thêm đáng thương mà thôi, sư muội em căn bản chính là một người quả phụ(*), anh nói có đáng thương hay không? Anh nói cô ấy phải sống như thế nào đây, cô ấy a, về sau chính là thảm rồi..."
[Chú thích: (*) Quả phụ: ý chỉ người có chồng nhưng cũng giống như không có chồng. ]
Nhưng mà ngay khi cô ta nói như vậy, cô ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của người đàn ông nhà cô không thích hợp.
Vẻ mặt của người đàn ông nhà cô như thể có chút suy nghĩ gì đó, giống như đang có chủ ý gì.
Cô ta lập tức nhạy bén, vội hỏi: "Anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Vương Hữu Điền: "Vốn là anh cõng ni cô nhỏ kia, cô ay phải là nàng dâu của anh! Cô ấy là vợ anh! Tiêu Cửu Phong thế mà không chạm vào cô ấy, vậy cô ấy vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ(*), cô ấy căn bản không phải là vợ của Tiêu Cửu Phong!"
[Chú thích: (*) Hoàng hoa khuê nữ: ý chỉ con gái nhà lành, gái chưa chồng, hoặc gái còn trinh. ]
Lòng Tuệ An nhất thời không còn hung hăng nữa, lập tức chỉ vào người đàn ông nhà cô ta mà nói: "Anh ngốc à, cái gì hoàng hoa đại khuê nữ, đó chính là một đôi giày rách, anh đã quên những chuyện mà em đã nói cho anh à, cô ta ở bên ngoài thì quyến rũ đàn ông, làm cho đàn ông trẻ tuổi thích thú, sau đó ở trong nhà cùng nhau 'lăn qua lăn lại!"
Vương Hữu Điền: "Nhưng... nhưng cô ấy không giống loại người đó! Anh thấy Thần Quang rất tốt bụng, vừa nhìn liền thấy toát lên nét đơn thuần, làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế chứ!?"
Tuệ An nghe lời này, cô cười lạnh liên tục: "Không phải ư? Anh không tin em sao? Em làm vợ anh lâu như vậy, ngủ cùng một giường, ăn cùng một nồi cơm, anh lại không tin em? Anh cũng không biết đâu, có một đêm, nửa đêm canh ba, bên ngoài gió thổi, em sợ nơi Phật đường có gì đó bị thổi bay nên em đi qua xem, kết quả anh đoán xem, người ta trực tiếp nằm sấp trên bồ đoàn của Phật đường mà hành sự! Cô ta là kêu to vang dội, chỉ sợ Tây Thiên Phật gia đều nghe được! Một con tiện nhân vô liêm sỉ như vậy, anh còn có thể cảm thấy cô ta tốt sao?" Vương Hữu Điền dậm chân: "Thôi được rồi, em đừng nói nữa!"
Cô ta càng nói như vậy, trong lòng hắn lại càng thèm, nghe vào liền có tư vị, thèm đến trong lòng hoảng hốt
Ngẫm lại một chút thì cô vợ nhỏ kia vốn là nàng dâu của mình, mình không cần đem cho Tiêu Cửu Phong.
Lúc đầu cho Tiêu Cửu Phong, hắn cũng đừng hòng nhặt về, hắn cũng không tranh giành nổi với Tiêu Cửu Phong, nhưng Tiêu Cửu Phong không cần, Tiêu Cửu Phong uổng phí có vợ không ngủ, vậy dựa vào cái gì hắn không thể suy nghĩ một chút?
Nếu như hắn và Tuệ An thất bại, vậy hắn thuận lý thành chương đem cô vợ nhỏ của hắn dẫn về, việc này suy nghĩ một chút liền cảm thấy sung sướng!
Tuệ An nhìn chằm chằm Vương Hữu Điền, cô ta đương nhiên nhìn ra tâm tư của Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền này vốn dĩ còn rất được, nhưng hiện tại so sánh với Tiêu Cửu Phong thì thật sự là chỗ nào cũng không bằng người ta, nếu như không phải nghĩ đến việc Tiêu Cửu Phong kia căn bản không làm ăn được gì, không phải đàn ông đích thực, cô ta còn hận không thể dứt khoát để đổi lại đây này!
Nhưng hiện tại thì không được, Tiêu Cửu Phong trên giường không hành sự được, cô ta không thể đổi lại, dù sao cô ta cũng không thể đi làm quả phụ, quả phụ nhất định phải là Thần Quang.
Cho nên cô ta còn phải giữ chặt trái tim của người đàn ông này trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận