Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 138
Chương 138Chương 138
Cô thật sự là một vật nhỏ động lòng người, mỗi một sợi tóc đều lộ ra mềm dẻo nhu thuận, anh thậm chí có xúc động muốn cắn một cái.
Có phải cắn một ngụm sẽ như quả táo dại trên núi, mang theo vị ngọt chua chát hay không?
Thần Quang mềm yếu hừ hừ một tiếng, sau mới thấp giọng nói: "Anh Cửu Phong, anh siết em đau."
Cánh tay anh rất có lực, siết chặt cô khiến cô không thở nổi.
Tiêu Cửu Phong nghe vậy, im lặng một hồi, sau lại đột nhiên đẩy cô ra.
Thần Quang bị đột ngột đẩy ra như vậy, tự nhiên giật nảy mình, có chút không hiểu nhìn anh.
Âm thanh thô kệch của Tiêu Cửu Phong phát ra: "Đứng lên, nhanh đi thôi."
Thần Quang cũng không dám hỏi, cắn môi chịu đựng ủy khuất, chỉnh đốn quần áo.
Khi hai người ra khỏi giàn dưa, Thần Quang còn nhịn không được nhìn thoáng qua cao lương ở bên cạnh, cỏ trên mảnh đất này đều bị đè bằng rồi.
Cũng không biết hai người này vừa rồi làm gì.
Thần Quang nghĩ đến đây, lại thấy mặt đỏ tim đập.
Tiêu Cửu Phong: "Không được nhìn lung tung." Thần Quang: "Ưm."
Tiêu Cửu Phong nhìn thoáng qua Thần Quang, gò má cô gái nhỏ hồng nhuận, lỗ tai đều lộ ra ửng hồng, khép hờ mi mắt, bộ dáng rất tủi thân lại rất hiếu kỳ.
Anh thở sâu, nói giọng khàn khàn: "Đi thôi, trở về sớm một chút."
Thần Quang: "Được."
Hai người vội về, giờ phút này trên đường cũng không có ai, trước sau đều là đồng ruộng mênh mông trống trải, ngẫu nhiên có một đám cao lương, lắc lư theo gió dưới ánh trăng phát ra thanh âm xào xạc.
Tiêu Cửu Phong vươn tay, cầm tay Thần Quang.
Thần Quang cảm thấy trên tay truyền đến một trận ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Tiêu Cửu Phong: "Anh sợ trong ruộng cao lương đột nhiên có một con gấu đen chạy ra bắt em đi."
Thần Quang đương nhiên biết anh đang hù dọa cô, cô muốn cố ý nghiêm mặt, để anh biết cô cũng có chút tính khí, nhưng mà đến cùng nhịn không được, mím môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chẳng qua trong bóng đêm này, cô lại cảm giác được một chút ấm áp.
Lòng hiếu kỳ của cô nhịn không được: "Anh Cửu Phong, em hỏi anh chuyện này."
Tiêu Cửu Phong: "Nói đi."
Thần Quang: "Bọn họ rốt cuộc đang làm gì, cô gái kia rất khó chịu, cũng muốn khóc rồi, nhưng cô ấy cũng không tức giận."
Tiêu Cửu Phong: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thần Quang tủi thân: "Em, em chỉ hỏi một chút thôi."
Tiêu Cửu Phong: "Hỏi nữa là anh liền ném em vào ruộng cao lương."
Thần Quang: "Vậy em sẽ không hỏi nữa!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng má của cô phình lên, rõ ràng cho thấy không phục.
Tiêu Cửu Phong cũng không muốn quan tâm vụ này nữa.
Loại chuyện này vốn không nên bàn tới, cô lại trắng trợn táo bạo hỏi vì sao người phụ nữ kia khóc, chẳng lẽ anh phải giải thích kỹ càng cho cô sao?
Vì thế dọc đường đi, Tiêu Cửu Phong không nói nữa.
Thần Quang lại nhịn không được suy nghị, người nam kia tại sao lại như thế, cô gái kia làm sao như vậy, bọn họ hình như đang yêu đương, nhưng yêu đương là làm như vậy sao?
Bọn họ rốt cuộc vụng trộm ở trong ruộng cao lương làm øì? Hơn nữa tại sao còn muốn cởi áo chứ!
Thần Quang nhớ đi nhớ lại, tim đập rộn lên, trên mặt cũng nóng lên.
Cô mơ hồ cảm giác, giữa đàn ông và phụ nữ có một chút chuyện đặc biệt, những chuyện đặc biệt này là chuyện cô không biết.
Nhưng mà...
Cô vụng trộm liếc Tiêu Cửu Phong một cái, anh chắc chắn biết đến đi, chỉ là không nói cho cô.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên cảm giác được cô gái nhỏ bên người có vẻ tâm sự nặng nề, cái đầu nhỏ này của cô khẳng định còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, ngăn cản cũng không được.
Tiêu Cửu Phong cau mày, mặt trầm xuống.
Cô nghĩ như thế nào, anh cũng không có cách nào quản, chỉ cần cô đừng một mặt ngây thơ hỏi anh rốt cuộc người đàn ông này làm gì với người phụ nữ kia, tất cả anh đều có thể cho phép!
Lúc hai người về tới kênh rạch của đại đội sản xuất đã rất trễ, lặng yên không một tiếng động vào thôn, trở về nhà để tắm rửa sơ qua, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô thật sự là một vật nhỏ động lòng người, mỗi một sợi tóc đều lộ ra mềm dẻo nhu thuận, anh thậm chí có xúc động muốn cắn một cái.
Có phải cắn một ngụm sẽ như quả táo dại trên núi, mang theo vị ngọt chua chát hay không?
Thần Quang mềm yếu hừ hừ một tiếng, sau mới thấp giọng nói: "Anh Cửu Phong, anh siết em đau."
Cánh tay anh rất có lực, siết chặt cô khiến cô không thở nổi.
Tiêu Cửu Phong nghe vậy, im lặng một hồi, sau lại đột nhiên đẩy cô ra.
Thần Quang bị đột ngột đẩy ra như vậy, tự nhiên giật nảy mình, có chút không hiểu nhìn anh.
Âm thanh thô kệch của Tiêu Cửu Phong phát ra: "Đứng lên, nhanh đi thôi."
Thần Quang cũng không dám hỏi, cắn môi chịu đựng ủy khuất, chỉnh đốn quần áo.
Khi hai người ra khỏi giàn dưa, Thần Quang còn nhịn không được nhìn thoáng qua cao lương ở bên cạnh, cỏ trên mảnh đất này đều bị đè bằng rồi.
Cũng không biết hai người này vừa rồi làm gì.
Thần Quang nghĩ đến đây, lại thấy mặt đỏ tim đập.
Tiêu Cửu Phong: "Không được nhìn lung tung." Thần Quang: "Ưm."
Tiêu Cửu Phong nhìn thoáng qua Thần Quang, gò má cô gái nhỏ hồng nhuận, lỗ tai đều lộ ra ửng hồng, khép hờ mi mắt, bộ dáng rất tủi thân lại rất hiếu kỳ.
Anh thở sâu, nói giọng khàn khàn: "Đi thôi, trở về sớm một chút."
Thần Quang: "Được."
Hai người vội về, giờ phút này trên đường cũng không có ai, trước sau đều là đồng ruộng mênh mông trống trải, ngẫu nhiên có một đám cao lương, lắc lư theo gió dưới ánh trăng phát ra thanh âm xào xạc.
Tiêu Cửu Phong vươn tay, cầm tay Thần Quang.
Thần Quang cảm thấy trên tay truyền đến một trận ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Tiêu Cửu Phong: "Anh sợ trong ruộng cao lương đột nhiên có một con gấu đen chạy ra bắt em đi."
Thần Quang đương nhiên biết anh đang hù dọa cô, cô muốn cố ý nghiêm mặt, để anh biết cô cũng có chút tính khí, nhưng mà đến cùng nhịn không được, mím môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chẳng qua trong bóng đêm này, cô lại cảm giác được một chút ấm áp.
Lòng hiếu kỳ của cô nhịn không được: "Anh Cửu Phong, em hỏi anh chuyện này."
Tiêu Cửu Phong: "Nói đi."
Thần Quang: "Bọn họ rốt cuộc đang làm gì, cô gái kia rất khó chịu, cũng muốn khóc rồi, nhưng cô ấy cũng không tức giận."
Tiêu Cửu Phong: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thần Quang tủi thân: "Em, em chỉ hỏi một chút thôi."
Tiêu Cửu Phong: "Hỏi nữa là anh liền ném em vào ruộng cao lương."
Thần Quang: "Vậy em sẽ không hỏi nữa!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng má của cô phình lên, rõ ràng cho thấy không phục.
Tiêu Cửu Phong cũng không muốn quan tâm vụ này nữa.
Loại chuyện này vốn không nên bàn tới, cô lại trắng trợn táo bạo hỏi vì sao người phụ nữ kia khóc, chẳng lẽ anh phải giải thích kỹ càng cho cô sao?
Vì thế dọc đường đi, Tiêu Cửu Phong không nói nữa.
Thần Quang lại nhịn không được suy nghị, người nam kia tại sao lại như thế, cô gái kia làm sao như vậy, bọn họ hình như đang yêu đương, nhưng yêu đương là làm như vậy sao?
Bọn họ rốt cuộc vụng trộm ở trong ruộng cao lương làm øì? Hơn nữa tại sao còn muốn cởi áo chứ!
Thần Quang nhớ đi nhớ lại, tim đập rộn lên, trên mặt cũng nóng lên.
Cô mơ hồ cảm giác, giữa đàn ông và phụ nữ có một chút chuyện đặc biệt, những chuyện đặc biệt này là chuyện cô không biết.
Nhưng mà...
Cô vụng trộm liếc Tiêu Cửu Phong một cái, anh chắc chắn biết đến đi, chỉ là không nói cho cô.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên cảm giác được cô gái nhỏ bên người có vẻ tâm sự nặng nề, cái đầu nhỏ này của cô khẳng định còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, ngăn cản cũng không được.
Tiêu Cửu Phong cau mày, mặt trầm xuống.
Cô nghĩ như thế nào, anh cũng không có cách nào quản, chỉ cần cô đừng một mặt ngây thơ hỏi anh rốt cuộc người đàn ông này làm gì với người phụ nữ kia, tất cả anh đều có thể cho phép!
Lúc hai người về tới kênh rạch của đại đội sản xuất đã rất trễ, lặng yên không một tiếng động vào thôn, trở về nhà để tắm rửa sơ qua, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận