Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 57

Chuong 57Chuong 57
Đối với lời nói của Ninh Quế Hoa, Thần Quang tỏ vẻ mê man, rốt cuộc cô ta đang nói cái gì? Nghe không hiểu gì cả.
Cô bên này đang muốn hỏi, thì Tiêu Cửu Phong ở bên kia đã tới rồi.
Lúc nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Cửu Phong khoác láo lót lên vai, hai tay để trần, lộ ra lông ngực cường tráng, cơ bắp trên lồng ngực căng lên, bởi vì cơ bắp rõ ràng, nên lúc đi đi trên đường cường tráng như một con báo.
Ninh Quế Hoa nhìn Tiêu Cửu Phong như vậy, nghĩ đến việc anh thế mà thời gian không dài, trong lòng thoáng tiếc nuối lại bất đắc dĩ, có điều càng nhiều là chột dạ.
Cô ta vậy mà biết cái bí mật động trời này rồi!
Ninh Quế Hoa chột dạ, vội vàng cười một tiếng: "Cửu Phong, anh đây là muốn về nhà sao, vậy tôi đi trước, tôi phải nhanh chóng về nhà cho con nhỏ ăn cơm, có việc thì để ngày khác nói nha!"
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.
Tiêu Cửu Phong đi đến bên cạnh Thần Quang, hơi nhướng mày: "Đây là làm sao vậy? Cô ta đã nói gì với cô?"
Ninh Quế Hoa có tính tính gì, đương nhiên Tiêu Cửu Phong biết rõ, là người trong tộc miệng dài thích nói chuyện phiếm.
Thần Quang cũng buồn bực: "Hỏi tôi một số chuyện lộn xộn, nghe cũng nghe không hiểu."
Tiêu Cửu Phong: "Hỏi cô cái gì?"
Thần Quang: "Cũng không nói gì, thì hỏi chuyện làm việc, sau lại nói để cho tôi buổi tối hầu hạ anh thật tốt."
Tiêu Cửu Phong: "???"
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong như vậy, liền nở nụ cười: "Lần này anh thật lợi hại, tất cả mọi người đều cảm thấy anh lợi hại, tôi phải hầu hạ anh thật tốt!"
Ánh mắt của Tiêu Cửu Phong dừng ở trên mặt Thần Quang, nhìn đôi mắt hạnh nhân trong suốt của Thần Quang, nhìn dáng vẻ cô cười rộ lên tâm vô thành phủ(*), im lặng một hồi, rốt cuộc nhịn không được cười mắng một tiếng: "Ngốc chết đi được!"
Thần Quang không hài lòng: "Tại sao tôi lại ngốc hả? Anh không thể lúc nào cũng nói tôi ngu ngốc được."
Tiêu Cửu Phong nhướng mày nhìn cô cười: "Được, cô thông minh, cô là ni cô nhỏ thông minh, được chưa?”
Thần Quang thấy anh cười, liền cảm thấy anh không có lòng tốt, Ủy khuất nói: "Anh chê cười tôi!"
Tiêu Cửu Phong nhìn cô mở to đôi mắt ngập sương to cáo mình, hít sâu một hơi, thu liem nụ cười, nghiêm túc: "Được, tôi không chê cười cô, vậy cô nói xem, cô định hầu hạ tôi như thế nào?"
Thần Quang nghĩ nghĩ, đếm trên đầu ngón tay nói: "Nấu cơm cho anh, rửa bát, giúp anh dọn dẹp nhà cửa, quét giường đất trải chăn men."
Con ngươi của Tiêu Cửu Phong chuyển sang đậm màu hơn: "Ừ, sau đó thì sao?"
Thần Quang: "Giặt quần áo cho anh!"
Tiêu Cửu Phong: "Thế không còn gì nữa sao?"
Thần Quang không thể lý giải nhíu mày nhìn anh: "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
Tiêu Cửu Phong nhìn sang ni cô nhỏ, mới nuôi hai ngày đã không giống lúc mới nhìn thấy trước đó, làn da trắng nõn đến mức có thể bóp ra nước, trong mắt cũng đều là nước, giống như là mầm non non nớt sau cơn mưa xuân trên núi.
Anh khẽ nghiến răng, cứ như vậy nhìn cô, nhìn nửa ngày, đột nhiên vươn tay ra, xoa mái tóc cô một phen.
Lúc xoa tóc cô có chút dùng sức, thiếu chút nữa xoa rớt khăn trùm đầu trắng của cô.
Thần Quang vội vàng nâng hai tay bảo vệ khăn trùm đầu trắng của mình, rất đề phòng mà nhìn anh: "Anh làm gì vậy..."
Cô không muốn cởi khăn trùm đầu trắng xuống, cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy tóc của cô, nếu không người khác chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên nổi lên tức giận, thô giọng nói: "Về nhà!"
Đột nhiên hung dữ như vậy...
Trong lòng Thần Quang có chút ủy khuất, thế cho nên dọc theo đường di cô giận dỗi không để ý tới anh, trên đường rất nhiều người đều chào hỏi với anh, khen anh, nói anh có năng lực, còn nói lần này may mà có anh.
Cô chỉ đi theo bên cạnh, cũng không hé răng, cũng không cười nhiều.
Sau khi về đến nhà, cô vẫn không để ý tới anh, trực tiếp vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Lúc vo gạo nấu cơm, nhớ tới hôm nay anh đánh nhau với người ta, rốt cuộc vẫn là cho thêm một ít gạo.
Chú thích:
(9Tâm vô thành phủ: nói về một người trong lòng không cất giấu điều gì, cũng không có ngấm ngầm, xảo quyệt và rất đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận