Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 97
Chương 97Chương 97
Tiêu Cửu Phong lại dặn dò vài câu, mới để Thần Quang đi ra ngoài.
Thần Quang rất tự nhiên cầm theo cái liềm, cõng giỏ trúc lên, đúng là có dáng vẻ muốn đi lên núi nhặt củi.
Lúc này mọi người đều ở nhà nấu cơm, khói bếp nổi lên bốn phía, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại, Thần Quang cõng sọt trúc, một đường đi về phía trước, vậy mà không gặp được người nào, tức thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết lúc đi ra khỏi thôn, vừa vặn nhìn thấy sư tỷ Tuệ An của cô, đang bưng chậu gỗ đi ra, thoạt nhìn là muốn giặt quần áo.
"Ăn chưa?" Tuệ An nhìn thấy Thần Quang, vén vén tóc, thuận miệng hỏi.
"Còn chưa đâu, đây không phải là muốn đi nhặt chút củi hay sao, trong nhà em không có củi dùng." Thần Quang vội vàng nói một lần những lời mà Tiêu Cửu Phong dạy cho cô.
"Không có củi dùng?" Tuệ An nghe xong, đồng tình nhíu mày: "Sao lại lăn lộn đến mức này? Anh ta không quan tâm đến em sao? Sao lại để em ra ngoài kiếm củi đốt?"
"Hôm nay anh ấy cũng đủ vất vả, em nghĩ để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút." Thần Quang rất nhu thuận nói, một đôi mắt to trong suốt chớp chớp, nghiêm trang nói lời bịa đặt.
"Vậy xem ra em quả thật không dễ dàng!" Tuệ An liên tục lắc đầu: "Thế mà đến bây giờ còn chưa được ăn cơm, lúc này đói bụng đi lên núi nhặt củi, ngày tháng sau này biết trải qua thế nào đây!"
Nói xong, Tuệ An nở nụ cười, bắt đầu nói tiếp: "Hôm nay nhà bọn chị được ăn bánh bột ngô, thật ngon! Trong nhà tuy rằng không có nhiều dầu tỉnh tử, thế nhưng mà vẫn cho thêm một chút dầu mè trộn với rau trộn, chị ăn rất ngon miệng."
Thần Quang vội nói: "Như thế thì ăn ngon."
Tuệ An: "Chị đây còn được ăn no nê, lúc này mới ra giặt quần áo, vốn anh ấy nói không cho chị giặt, để anh ấy giặt, nhưng chị nghĩ cũng không thể cả ngày không làm việc, dù sao anh ấy thương chị như vậy, chị vẫn nên làm nhiều hơn một chút."
Thần Quang nghe xong, ngược lại thật lòng hâm mộ: "Chồng chị đối xử với chị thật tốt."
Tuệ An: "Em nói em xem, đói thành như vậy, ngay cả cơm cũng không được ăn, nếu như không phải bánh bột ngô nhà chị đã ăn hết rồi, chị sẽ lấy cho em một cái, để em cũng nếm thử."
Thần Quang vội vàng nói: "Không cần, không cần, sư tỷ, em không đói!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cô còn muốn giữ bụng ăn đồ ăn ngon của cô, Tiêu Cửu Phong nói sẽ dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon. Tuệ An mỉm cười: "Vậy thì tùy em, em di lên núi nhanh đi, tranh thủ thời gian nhặt củi."
Thần Quang sợ Tiêu Cửu Phong tới nơi không tìm được mình sẽ sốt ruột, không dám chậm trễ, nhanh chóng từ biệt Tuệ An, gần như là chạy bộ lên núi.
Tuệ An đứng đó, nhìn dáng vẻ hấp tấp đi nhặt củi của Thần Quang, không khỏi lắc đầu.
Mặc dù người đàn ông Tiêu Cửu Phong kia càng nhìn càng có hứng thú, quả thực là một người đàn ông rất tốt, nhưng chỉ có dáng dấp tốt thì thế nào?
Chỉ có cái thanh danh tốt thì có ích gì, về chuyện tìm đàn ông này còn cần phải dựa vào thực tế, cái øì gọi là thực tế, đó chính là ăn.
Mình thì có bánh bột ngô cao lương ăn no nê, Thần Quang thì sao, còn không phải đi nhặt củi vào lúc trời tối như bưng sao, đây chính là khác biệt!
Tuệ An nghĩ như vậy, cho nên đối với thân thể cường tráng của Tiêu Cửu Phong cũng không quá thèm nữa.
Chính là một cái thân thể nhìn được nhưng không dùng được!
**************%*
Thần Quang cõng giỏ trúc nhỏ, bước nhanh hơn đi vào trong núi, trong lòng lại đang suy nghĩ, tính tình của sư tỷ thật sự là trước sau như một, đến bây giờ vẫn như vậy. Trước kia chính là có thứ gì, đều là sư tỈ vụng trộm ăn trước, ăn xong mới liếm đầu ngón tay nói trời ơi Thần Quang em không ăn à, sao em không nói sớm một chút, nếu em nói sớm thì chị đã lưu lại cho em một chút rồi.
Đương nhiên Thần Quang biết, sư tỷ của cô chính là nói dối.
Chị ta nói dối nhiều năm như vậy, Thần Quang đã sớm thành thói quen, cũng chả lạ lẫm gì.
Tiêu Cửu Phong lại dặn dò vài câu, mới để Thần Quang đi ra ngoài.
Thần Quang rất tự nhiên cầm theo cái liềm, cõng giỏ trúc lên, đúng là có dáng vẻ muốn đi lên núi nhặt củi.
Lúc này mọi người đều ở nhà nấu cơm, khói bếp nổi lên bốn phía, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại, Thần Quang cõng sọt trúc, một đường đi về phía trước, vậy mà không gặp được người nào, tức thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết lúc đi ra khỏi thôn, vừa vặn nhìn thấy sư tỷ Tuệ An của cô, đang bưng chậu gỗ đi ra, thoạt nhìn là muốn giặt quần áo.
"Ăn chưa?" Tuệ An nhìn thấy Thần Quang, vén vén tóc, thuận miệng hỏi.
"Còn chưa đâu, đây không phải là muốn đi nhặt chút củi hay sao, trong nhà em không có củi dùng." Thần Quang vội vàng nói một lần những lời mà Tiêu Cửu Phong dạy cho cô.
"Không có củi dùng?" Tuệ An nghe xong, đồng tình nhíu mày: "Sao lại lăn lộn đến mức này? Anh ta không quan tâm đến em sao? Sao lại để em ra ngoài kiếm củi đốt?"
"Hôm nay anh ấy cũng đủ vất vả, em nghĩ để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút." Thần Quang rất nhu thuận nói, một đôi mắt to trong suốt chớp chớp, nghiêm trang nói lời bịa đặt.
"Vậy xem ra em quả thật không dễ dàng!" Tuệ An liên tục lắc đầu: "Thế mà đến bây giờ còn chưa được ăn cơm, lúc này đói bụng đi lên núi nhặt củi, ngày tháng sau này biết trải qua thế nào đây!"
Nói xong, Tuệ An nở nụ cười, bắt đầu nói tiếp: "Hôm nay nhà bọn chị được ăn bánh bột ngô, thật ngon! Trong nhà tuy rằng không có nhiều dầu tỉnh tử, thế nhưng mà vẫn cho thêm một chút dầu mè trộn với rau trộn, chị ăn rất ngon miệng."
Thần Quang vội nói: "Như thế thì ăn ngon."
Tuệ An: "Chị đây còn được ăn no nê, lúc này mới ra giặt quần áo, vốn anh ấy nói không cho chị giặt, để anh ấy giặt, nhưng chị nghĩ cũng không thể cả ngày không làm việc, dù sao anh ấy thương chị như vậy, chị vẫn nên làm nhiều hơn một chút."
Thần Quang nghe xong, ngược lại thật lòng hâm mộ: "Chồng chị đối xử với chị thật tốt."
Tuệ An: "Em nói em xem, đói thành như vậy, ngay cả cơm cũng không được ăn, nếu như không phải bánh bột ngô nhà chị đã ăn hết rồi, chị sẽ lấy cho em một cái, để em cũng nếm thử."
Thần Quang vội vàng nói: "Không cần, không cần, sư tỷ, em không đói!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cô còn muốn giữ bụng ăn đồ ăn ngon của cô, Tiêu Cửu Phong nói sẽ dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon. Tuệ An mỉm cười: "Vậy thì tùy em, em di lên núi nhanh đi, tranh thủ thời gian nhặt củi."
Thần Quang sợ Tiêu Cửu Phong tới nơi không tìm được mình sẽ sốt ruột, không dám chậm trễ, nhanh chóng từ biệt Tuệ An, gần như là chạy bộ lên núi.
Tuệ An đứng đó, nhìn dáng vẻ hấp tấp đi nhặt củi của Thần Quang, không khỏi lắc đầu.
Mặc dù người đàn ông Tiêu Cửu Phong kia càng nhìn càng có hứng thú, quả thực là một người đàn ông rất tốt, nhưng chỉ có dáng dấp tốt thì thế nào?
Chỉ có cái thanh danh tốt thì có ích gì, về chuyện tìm đàn ông này còn cần phải dựa vào thực tế, cái øì gọi là thực tế, đó chính là ăn.
Mình thì có bánh bột ngô cao lương ăn no nê, Thần Quang thì sao, còn không phải đi nhặt củi vào lúc trời tối như bưng sao, đây chính là khác biệt!
Tuệ An nghĩ như vậy, cho nên đối với thân thể cường tráng của Tiêu Cửu Phong cũng không quá thèm nữa.
Chính là một cái thân thể nhìn được nhưng không dùng được!
**************%*
Thần Quang cõng giỏ trúc nhỏ, bước nhanh hơn đi vào trong núi, trong lòng lại đang suy nghĩ, tính tình của sư tỷ thật sự là trước sau như một, đến bây giờ vẫn như vậy. Trước kia chính là có thứ gì, đều là sư tỈ vụng trộm ăn trước, ăn xong mới liếm đầu ngón tay nói trời ơi Thần Quang em không ăn à, sao em không nói sớm một chút, nếu em nói sớm thì chị đã lưu lại cho em một chút rồi.
Đương nhiên Thần Quang biết, sư tỷ của cô chính là nói dối.
Chị ta nói dối nhiều năm như vậy, Thần Quang đã sớm thành thói quen, cũng chả lạ lẫm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận