Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 269: Phien Ngoai 22
Chuong 269: Phien Ngoai 22Chuong 269: Phien Ngoai 22
"Từng gặp rồi!" Nói xong lời này, Thần Quang bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Trước kia tôi đi theo sư thái xuống núi, từng gặp ở dưới núi, nhưng mà sau đó tư thục của người ta liền đổi thành trường học, tiên sinh tư thục bị phê bình, sau đó còn có người khác làm giáo viên, đó chính là phòng học nhân dân."
Phê bình sao?
Tiêu Cửu Phong nhạy bén nắm bắt được cái từ này: "Phải vậy không? Bị phê bình rất dữ dội à?"
Thần Quang nhớ tới chuyện này, ánh mắt nổi lên khiếp đảm cùng với sợ hãi, cô nhìn xung quanh rồi mới nói: "Rất dữ dội, rất dọa người."
Tiêu Cửu Phong hơi nhướng mày, anh đột nhiên phát hiện chuyện này trở nên thú vị rồi.
Trong lịch sử mà hiện nay anh biết được, đại khái là bốn đến năm mươi năm trước, quả thật từng có một khoảng thời kỳ sẽ phê bình người khác, kéo dài một vài năm, nhưng khoảng thời gian đó đã qua, hiện tại cô gái nhỏ lớn như cô, hẳn là chỉ có thể biết được thông qua một ít tin tức vụn vặt, cũng sẽ không vừa mở miệng thì nói đến cái này.
Anh nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Cô từng thấy rồi sao?”
Thần Quang do dự một chút, vẫn gật đầu: "Đúng vậy." Tiêu Cửu Phong: "Cô cũng từng thấy rồi, vậy là phê bình cô à?”
Thần Quang lắc đầu, sau khi lắc đầu thì lại gật đầu: "Bọn họ vào trong chùa của chúng tôi, đánh rất nhiều thứ, đập rất nhiều thứ, chẳng qua không đánh chúng tôi, cũng không phê bình chúng tôi. Các sư tỷ lúc trước đều rời đi, nhưng tôi không đi, tôi ở lại trông coi."
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại: "À, VÌ Sao CÔ không đi vậy?"
Trong mắt Thần Quang liền nổi lên cảm giác mất mát: "Tôi muốn chờ sư thái, tôi luôn sợ rằng lỡ như chúng tôi đều đi rồi, mà sư thái đã không còn ở đây nữa, vậy phải làm sao bây giờ!"
Tiêu Cửu Phong: "Sư thái nhà cô đối với cô rất tốt sao?"
Thần Quang gật đầu: "Đương nhiên rồi, sư thái nuôi chúng tôi lớn."
Tiêu Cửu Phong: "Chùa của các cô tên là gì?"
Thần Quang: "Chùa Vân Kính!"
Tiêu Cửu Phong: "Tên núi là gì vậy?"
Thần Quang: "Núi Thập Ngưu."...
Sau khi Tiêu Cửu Phong lại hỏi Thần Quang thêm mấy vấn đề nữa, nghi hoặc trong lòng càng sâu, cô gái nhỏ này nhìn qua cũng không giống có mưu đồ khác, tâm tư của cô đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện ra trong ánh mắt. Nhưng những gì cô nói là không thể tưởng tượng được.
Tiêu Cửu Phong lập tức lại hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Thần Quang: "Tôi mười chín tuổi... Cũng có thể là mười tám, tôi không biết nữa."
Tiêu Cửu Phong: "Cô vừa nói ngày mai phải đi xuống dưới chân núi sao?"
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ đi xuống dưới chân núi kết đôi với đàn ông."
Tiêu Cửu Phong: "Làm thế nào để kết đôi?"
Thần Quang nghe được câu này, liền nổi lên một chút hứng thú, đem chuyện kết đôi như thế nào nói cho Tiêu Cửu Phong một cách ti mỉ: "Dù sao ngày mai cũng sẽ xuống núi, sau khi xuống núi, hết thảy đều xem mệnh, chúng tôi kết đôi với đàn ông thế nào, người đàn ông kia sẽ dẫn chúng tôi về nhà, sau này chúng tôi sẽ làm vợ hắn."
Tiêu Cửu Phong nghe được điều này, đột nhiên mí mắt giật giật.
Lời nói của cô gái nhỏ này ngây thơ đơn thuần như thế, phảng phất như chuyện kết đôi với đàn ông là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có ngượng ngùng, cũng không có bất mãn gì, cứ dễ dàng nói ra như vậy.
Tiêu Cửu Phong mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, nhìn nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Lúc trước không phải cô nói muốn kết đôi với một tên mặt trắng sao?”
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, nhưng nào có nhiều chuyện tốt như vậy chứ!"
Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Bây giờ là mấy giờ?"
Tiêu Cửu Phong: "Bốn giờ chiều."
Thần Quang nhíu mày: "Bốn giờ chiều sao?"
Điều đó có nghĩa là bây giờ là ban ngày?
Nếu là ban ngày, vậy chẳng phải đây đã là ngày hôm sau rồi sao??
Vậy không phải là cô đã bỏ lỡ chuyện kết đôi với một người đàn ông?!
Thần Quang có chút bối rối, lẩm bẩm nói: "Vậy tôi, vậy tôi... Thôi xong rồi, xong rồi..."
"Từng gặp rồi!" Nói xong lời này, Thần Quang bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Trước kia tôi đi theo sư thái xuống núi, từng gặp ở dưới núi, nhưng mà sau đó tư thục của người ta liền đổi thành trường học, tiên sinh tư thục bị phê bình, sau đó còn có người khác làm giáo viên, đó chính là phòng học nhân dân."
Phê bình sao?
Tiêu Cửu Phong nhạy bén nắm bắt được cái từ này: "Phải vậy không? Bị phê bình rất dữ dội à?"
Thần Quang nhớ tới chuyện này, ánh mắt nổi lên khiếp đảm cùng với sợ hãi, cô nhìn xung quanh rồi mới nói: "Rất dữ dội, rất dọa người."
Tiêu Cửu Phong hơi nhướng mày, anh đột nhiên phát hiện chuyện này trở nên thú vị rồi.
Trong lịch sử mà hiện nay anh biết được, đại khái là bốn đến năm mươi năm trước, quả thật từng có một khoảng thời kỳ sẽ phê bình người khác, kéo dài một vài năm, nhưng khoảng thời gian đó đã qua, hiện tại cô gái nhỏ lớn như cô, hẳn là chỉ có thể biết được thông qua một ít tin tức vụn vặt, cũng sẽ không vừa mở miệng thì nói đến cái này.
Anh nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Cô từng thấy rồi sao?”
Thần Quang do dự một chút, vẫn gật đầu: "Đúng vậy." Tiêu Cửu Phong: "Cô cũng từng thấy rồi, vậy là phê bình cô à?”
Thần Quang lắc đầu, sau khi lắc đầu thì lại gật đầu: "Bọn họ vào trong chùa của chúng tôi, đánh rất nhiều thứ, đập rất nhiều thứ, chẳng qua không đánh chúng tôi, cũng không phê bình chúng tôi. Các sư tỷ lúc trước đều rời đi, nhưng tôi không đi, tôi ở lại trông coi."
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại: "À, VÌ Sao CÔ không đi vậy?"
Trong mắt Thần Quang liền nổi lên cảm giác mất mát: "Tôi muốn chờ sư thái, tôi luôn sợ rằng lỡ như chúng tôi đều đi rồi, mà sư thái đã không còn ở đây nữa, vậy phải làm sao bây giờ!"
Tiêu Cửu Phong: "Sư thái nhà cô đối với cô rất tốt sao?"
Thần Quang gật đầu: "Đương nhiên rồi, sư thái nuôi chúng tôi lớn."
Tiêu Cửu Phong: "Chùa của các cô tên là gì?"
Thần Quang: "Chùa Vân Kính!"
Tiêu Cửu Phong: "Tên núi là gì vậy?"
Thần Quang: "Núi Thập Ngưu."...
Sau khi Tiêu Cửu Phong lại hỏi Thần Quang thêm mấy vấn đề nữa, nghi hoặc trong lòng càng sâu, cô gái nhỏ này nhìn qua cũng không giống có mưu đồ khác, tâm tư của cô đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện ra trong ánh mắt. Nhưng những gì cô nói là không thể tưởng tượng được.
Tiêu Cửu Phong lập tức lại hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Thần Quang: "Tôi mười chín tuổi... Cũng có thể là mười tám, tôi không biết nữa."
Tiêu Cửu Phong: "Cô vừa nói ngày mai phải đi xuống dưới chân núi sao?"
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ đi xuống dưới chân núi kết đôi với đàn ông."
Tiêu Cửu Phong: "Làm thế nào để kết đôi?"
Thần Quang nghe được câu này, liền nổi lên một chút hứng thú, đem chuyện kết đôi như thế nào nói cho Tiêu Cửu Phong một cách ti mỉ: "Dù sao ngày mai cũng sẽ xuống núi, sau khi xuống núi, hết thảy đều xem mệnh, chúng tôi kết đôi với đàn ông thế nào, người đàn ông kia sẽ dẫn chúng tôi về nhà, sau này chúng tôi sẽ làm vợ hắn."
Tiêu Cửu Phong nghe được điều này, đột nhiên mí mắt giật giật.
Lời nói của cô gái nhỏ này ngây thơ đơn thuần như thế, phảng phất như chuyện kết đôi với đàn ông là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có ngượng ngùng, cũng không có bất mãn gì, cứ dễ dàng nói ra như vậy.
Tiêu Cửu Phong mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, nhìn nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Lúc trước không phải cô nói muốn kết đôi với một tên mặt trắng sao?”
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, nhưng nào có nhiều chuyện tốt như vậy chứ!"
Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Bây giờ là mấy giờ?"
Tiêu Cửu Phong: "Bốn giờ chiều."
Thần Quang nhíu mày: "Bốn giờ chiều sao?"
Điều đó có nghĩa là bây giờ là ban ngày?
Nếu là ban ngày, vậy chẳng phải đây đã là ngày hôm sau rồi sao??
Vậy không phải là cô đã bỏ lỡ chuyện kết đôi với một người đàn ông?!
Thần Quang có chút bối rối, lẩm bẩm nói: "Vậy tôi, vậy tôi... Thôi xong rồi, xong rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận