Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 67
Chương 67Chương 67
Chỉ có điều mấy năm nay nhà nước quản rất nghiêm, nói đây là chủ nghĩa tư bản gì đó, cũng không ai dám đi uốn.
Thần Quang nghe cũng có chút mơ màng, cô rưng rưng nước mắt, nghỉ hoặc nói: "Tóc này của tôi... Có phải rất xấu xí hay không?"
Vừa nghe lời này, Ninh Quế Hoa ha hả cười rộ lên: "Xấu cái gì mà xấu, rất đẹp!"
Quả thật Thần Quang như vậy cũng đẹp mắt, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp tinh xảo để hình dung.
Mặc dù mái tóc của cô chỉ dài bằng ngón tay, nhưng mềm mại đen nhánh, chất tóc rất tốt, thậm chí có một chút xoăn tự nhiên, không xoăn quá khoa trương, rất hợp với tổng thể khuôn mặt.
Mái tóc ngắn của cô cứ xoăn ép sát trên đầu, có một chút tóc hơi che phủ phía trước cái trán trắng noãn, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn kia giống như sứ trắng, giống như một con búp bê khôn ngoan nhu thuận, nhìn phá lệ khiến người ta yêu thương.
Những người khác cũng nhao nhao đồng ý: "Thoạt nhìn giống như một con búp bê trắng!" Mấy ngày nay Thần Quang có phải được nuôi mập một chút hay không? Càng ngày càng dễ nhìn! So sánh với Thần Quang, chúng ta đều là bánh nướng cháy!"
Thậm chí có người còn cảm khái: "Cửu Phong có bao nhiêu phúc khí mới có thể gặp được cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy!”
Thần Quang nghe lời này, hơi thả lỏng một chút, bất quá vẫn thấp thỏm, cô nhịn không được vươn tay, vuốt tóc mình: "Như vậy không khó coi sao? Tóc tôi có quá ngắn không? Hơn nữa nó không phải là tóc thẳng."
Ninh Quế Hoa: "Khó coi cái gì chứ! Cô nhìn xem rất nhiều phụ nữ trong đại đội của chúng ta cũng cắt tóc ngắn. Đây là thời đại mới, nơi phụ nữ không cần có mái tóc dài. Hơn nữa mái tóc ngắn này của cô thật giống như người trong thành phố uốn tóc vậy, như vậy mới có khí chất!"
Thần Quang lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thì ra mọi người cũng sẽ không cảm thấy mình như vậy là kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy như vậy là đẹp!
Cô mím môi cười.
Mấy nàng dâu nhìn, chỉ thấy da thịt cô vợ nhỏ kia trong suốt giống như tuyết rơi trên núi, lại có mái tóc đen mềm mại giống như sa tanh đen được bán trong huyện thành, hiện tại cô vợ nhỏ mắt rưng rưng, cứ như vậy nở nụ cười, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng sáng lên, tựa như ngày mưa gió trôi qua, trời đột nhiên nắng, hoa xung quanh lập tức nở rội Ninh Quế Hoa đều nhìn đến trợn tròn mắt, một hồi lâu mới nhịn không được cảm khái: "Cửu Phong quả thật là phúc khí lớn..."
Cũng trách không được buổi tối từ cái giường này giày vò đến cái giường kia, cô vợ nhỏ xinh đẹp mềm mại như vậy, buổi tối còn không biết yêu thương thế nào đâu!
Mà Vương Thúy Hồng bên cạnh lúc này chỉ có thể trực tiếp trợn tròn mắt mà nhìn.
Cô ta biết hôm nay mình quá đáng, cũng bất chấp đắc tội với Tiêu Cửu Phong, liền nghĩ bất luận như thế nào cũng phải làm cho ni cô nhỏ này xấu mặt một phen, để cho mọi người biết ni cô nhỏ này có dáng vẻ xấu xí, trên đầu có giới ba mà không có tóc.
Thậm chí còn nghĩ Tiêu Cửu Phong nhìn thấy dáng vẻ như vậy, buổi tối anh khẳng định không thể khơi dậy hứng thú gì được!
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, ni cô nhỏ cởi khăn kia xuống lại xinh đẹp như vậy, xinh đẹp giống như một chùm ánh sáng, khiến người ta đỏ mắt.
Vương Thúy Hồng nói không ra tư vị ở trong lòng.
Cô ta vẫn cảm thấy quan hệ giữa mình và Tiêu Cửu Phong là thứ mà người ngoài không thể hiểu được.
Trên đời này ngoại trừ mình, không ai khác có thể hiểu Tiêu Cửu Phong hơn, cho nên mình ở trong lòng Tiêu Cửu Phong nhất định là vĩnh viễn có một vị trí đặc biệt nhất.
Chính vì nghĩ như vậy nên Vương Thúy Hồng chắc chắn cho dù mình có hồ nháo như thế nào, ít nhất Tiêu Cửu Phong vẫn sẽ che chở mình.
Anh chính là quá che chở cho cô ta, hy vọng cuộc sống của cô ta có thể tốt, mới không thể không tránh hiềm nghi, trước mặt tất cả mọi người nói ra loại lời nói thế kia.
Nhưng mà bây giờ Vương Thúy Hồng đột nhiên có chút không thể xác định được.
Chỉ có điều mấy năm nay nhà nước quản rất nghiêm, nói đây là chủ nghĩa tư bản gì đó, cũng không ai dám đi uốn.
Thần Quang nghe cũng có chút mơ màng, cô rưng rưng nước mắt, nghỉ hoặc nói: "Tóc này của tôi... Có phải rất xấu xí hay không?"
Vừa nghe lời này, Ninh Quế Hoa ha hả cười rộ lên: "Xấu cái gì mà xấu, rất đẹp!"
Quả thật Thần Quang như vậy cũng đẹp mắt, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp tinh xảo để hình dung.
Mặc dù mái tóc của cô chỉ dài bằng ngón tay, nhưng mềm mại đen nhánh, chất tóc rất tốt, thậm chí có một chút xoăn tự nhiên, không xoăn quá khoa trương, rất hợp với tổng thể khuôn mặt.
Mái tóc ngắn của cô cứ xoăn ép sát trên đầu, có một chút tóc hơi che phủ phía trước cái trán trắng noãn, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn kia giống như sứ trắng, giống như một con búp bê khôn ngoan nhu thuận, nhìn phá lệ khiến người ta yêu thương.
Những người khác cũng nhao nhao đồng ý: "Thoạt nhìn giống như một con búp bê trắng!" Mấy ngày nay Thần Quang có phải được nuôi mập một chút hay không? Càng ngày càng dễ nhìn! So sánh với Thần Quang, chúng ta đều là bánh nướng cháy!"
Thậm chí có người còn cảm khái: "Cửu Phong có bao nhiêu phúc khí mới có thể gặp được cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy!”
Thần Quang nghe lời này, hơi thả lỏng một chút, bất quá vẫn thấp thỏm, cô nhịn không được vươn tay, vuốt tóc mình: "Như vậy không khó coi sao? Tóc tôi có quá ngắn không? Hơn nữa nó không phải là tóc thẳng."
Ninh Quế Hoa: "Khó coi cái gì chứ! Cô nhìn xem rất nhiều phụ nữ trong đại đội của chúng ta cũng cắt tóc ngắn. Đây là thời đại mới, nơi phụ nữ không cần có mái tóc dài. Hơn nữa mái tóc ngắn này của cô thật giống như người trong thành phố uốn tóc vậy, như vậy mới có khí chất!"
Thần Quang lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thì ra mọi người cũng sẽ không cảm thấy mình như vậy là kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy như vậy là đẹp!
Cô mím môi cười.
Mấy nàng dâu nhìn, chỉ thấy da thịt cô vợ nhỏ kia trong suốt giống như tuyết rơi trên núi, lại có mái tóc đen mềm mại giống như sa tanh đen được bán trong huyện thành, hiện tại cô vợ nhỏ mắt rưng rưng, cứ như vậy nở nụ cười, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng sáng lên, tựa như ngày mưa gió trôi qua, trời đột nhiên nắng, hoa xung quanh lập tức nở rội Ninh Quế Hoa đều nhìn đến trợn tròn mắt, một hồi lâu mới nhịn không được cảm khái: "Cửu Phong quả thật là phúc khí lớn..."
Cũng trách không được buổi tối từ cái giường này giày vò đến cái giường kia, cô vợ nhỏ xinh đẹp mềm mại như vậy, buổi tối còn không biết yêu thương thế nào đâu!
Mà Vương Thúy Hồng bên cạnh lúc này chỉ có thể trực tiếp trợn tròn mắt mà nhìn.
Cô ta biết hôm nay mình quá đáng, cũng bất chấp đắc tội với Tiêu Cửu Phong, liền nghĩ bất luận như thế nào cũng phải làm cho ni cô nhỏ này xấu mặt một phen, để cho mọi người biết ni cô nhỏ này có dáng vẻ xấu xí, trên đầu có giới ba mà không có tóc.
Thậm chí còn nghĩ Tiêu Cửu Phong nhìn thấy dáng vẻ như vậy, buổi tối anh khẳng định không thể khơi dậy hứng thú gì được!
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, ni cô nhỏ cởi khăn kia xuống lại xinh đẹp như vậy, xinh đẹp giống như một chùm ánh sáng, khiến người ta đỏ mắt.
Vương Thúy Hồng nói không ra tư vị ở trong lòng.
Cô ta vẫn cảm thấy quan hệ giữa mình và Tiêu Cửu Phong là thứ mà người ngoài không thể hiểu được.
Trên đời này ngoại trừ mình, không ai khác có thể hiểu Tiêu Cửu Phong hơn, cho nên mình ở trong lòng Tiêu Cửu Phong nhất định là vĩnh viễn có một vị trí đặc biệt nhất.
Chính vì nghĩ như vậy nên Vương Thúy Hồng chắc chắn cho dù mình có hồ nháo như thế nào, ít nhất Tiêu Cửu Phong vẫn sẽ che chở mình.
Anh chính là quá che chở cho cô ta, hy vọng cuộc sống của cô ta có thể tốt, mới không thể không tránh hiềm nghi, trước mặt tất cả mọi người nói ra loại lời nói thế kia.
Nhưng mà bây giờ Vương Thúy Hồng đột nhiên có chút không thể xác định được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận