Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 194

Chương 194Chương 194
Mau chốt là anh còn phải chia xa với cô vợ nhỏ nhà mình một khoảng thời gian.
Kiếp trước cộng thêm kiếp này, anh cũng đã sống gần sáu mươi năm, sáu mươi năm này, anh vẫn luôn không có phụ nữ bầu bạn, cũng không cảm thấy làm sao cả.
Nhưng từ khi có ni cô nhỏ này, xem như đã khơi dậy khát vọng trong anh, trong đầu luôn nghĩ tới, mỗi buổi tối về nhà ôm đều cảm thấy không đủ, chứ đừng nói là phải tách ra lâu như vậy.
Nhưng Tiêu Cửu Phong ngẫm lại một chút, việc này cũng không có biện pháp nào khác, người trong thôn cũng chưa từng ra khỏi huyện, đến lúc đi ra ngoài ngay cả việc đi xe lửa như thế nào cũng không biết, chứ đừng nói gì tới việc đi tìm lúa mì đen, việc này cũng chỉ có anh đi đổi thì mới có thể yên tâm.
Vì thế ngày hôm đó, Tiêu Cửu Phong muốn lên đường, xuất phát đi Đông Bắc mua giống lúa mì đen.
Đêm đầu tiên Tiêu Cửu Phong xuất phát, trong lòng Thần Quang tràn đầy cảm giác luyến tiếc, đêm khuya rồi cô lại không lo ngủ, mà kiên trì ngồi kiểm tra đồ đạc cho anh, trong bao quần áo có quần áo chưa, có rồi, có giày không, có đầy đủ, còn bàn chải đánh răng, có chứ, có bánh kếp chưa, có luôn... Cô tự hỏi mình rồi ở đó ngồi lẩm bẩm, sau khi lẩm bẩm một lần, nhịn không được lại đi kiểm tra lần thứ hai.
Kiểm tra rồi lại kiểm tra, sau đó khóe mắt của cô đỏ lên, thì thào nói: "Anh phải đi xa."
Tiêu Cửu Phong nằm ở đầu giường, duỗi thẳng hai cái đùi thon dài: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Thần Quang đột nhiên có một suy nghĩ: "Nhưng mà em phải kiểm tra xem, em có nên khâu phiếu lương thực và tiền của anh vào trong bọc quần áo hay không, để tránh bị người ta ăn cắp ấy?"
Tiêu Cửu Phong: "Không cần đâu em."
Anh tự nhận mình sống hai đời rồi, người dám trộm đồ của anh còn chưa được sinh ra đâu.
Nhưng mà Thần Quang vẫn không yên lòng cho lắm: "Anh nói xem lúc anh ở bên ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, vậy thì em đây không phải sẽ thành góa phụ sao?"
Tiêu Cửu Phong: "..."
Anh đau đầu trả lời: "Em đây là đang trù yểm anh sao?”
Thần Quang nghĩ cũng phải, cô vội vàng nói: "Không có không có, em nói bậy cái gì thế này, em xin phép thu hồi lại lời mà em đã nói!"
Tiêu Cửu Phong lại có chút chịu không nổi, anh vươn cánh tay dài tới, một tay kéo cô lên giường: "Được rồi, chúng ta mau ngủ đi, còn chậm trễ nữa thì trời sẽ sáng mất."
Đêm trước khi đi, dù sao thì anh cũng phải làm chuyện đó với cô một chút.
Nhưng Thần Quang lại không nghĩ tới loại chuyện này, cô còn đang đắm chìm trong bi thương vì phải chia xa: "Anh Cửu Phong à, anh ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người ta bắt nạt đấy nhé."
Tiêu Cửu Phong hôn lỗ tai của cô một cái: "Em cứ yên tâm đi."
Thần Quang: "Anh ở bên ngoài nếu có gặp được cô gái xinh đẹp thì cũng đừng nhìn người ta, nếu như anh dám nhìn lung tung thì em sẽ tức giận đó."
Tiêu Cửu Phong hôn lên cổ của cô một cái, hàm hồ nói: "Anh biết rồi mà."
Thần Quang: "Anh ở bên ngoài..."
Nói được một nửa thì cô khẽ kêu lên một tiếng, là do Tiêu Cửu Phong đang cắn cô, cắn một phát vào cổ của cô.
Thần Quang: "Anh đang làm gì đó!"
Tiêu Cửu Phong dùng giọng khàn khàn trả lời: "Anh đang đánh dấu chủ quyền một chút."
Phần cổ này sẽ để lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, những người đàn ông khác sau khi nhìn thấy thì sẽ phải cân nhắc.
Thần Quang đau đến uất ức, nước mắt tràn ra, lông mi ướt đâm: "Để làm gì thế?"
Tiêu Cửu Phong nhìn cô, lại nói: "Anh như thế nào thì anh biết rõ, anh yên tâm về chính mình nhưng anh không yên lòng về em."
Thần Quang liền muốn đá anh mấy cái, cô đá loạn xạ: "Anh xấu xa lắm, sao lại không yên lòng về em, em ngoan biết bao nhiêu!"
Anh mới là người làm cho người ta lo lắng ấy!
Đôi mắt đen của Tiêu Cửu Phong sâu đến mức không nhìn thấy đáy, nắm lấy eo cô rồi khẽ vuốt ve.
Bạn cần đăng nhập để bình luận