Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 253: Phien ngoai 6

Chuong 253: Phien ngoai 6Chuong 253: Phien ngoai 6
Tiêu Cửu Phong lại càng hạ thấp thanh âm nói: "Giường ở phòng chính là của chúng ta, đợi lát nữa còn phải lăn lộn trên giường, phải vững vàng ôm em lăn một đêm, ôn lại giấc mộng cũ nữa chứ."
Tiêu Cửu Phong thực sự ôm lấy Thần Quang, lăn lộn trên giường lớn hơn nửa đêm, mãi cho đến khi gà trống gáy lên ở bên ngoài, anh mới dừng lại.
Cuối cùng anh ôm cô, ngón tay xuyên qua chân tóc có chút ẩm ướt của cô, nâng đầu của cô đến trước mặt anh, thấp giọng hỏi: "Có thấy thích không?"
Thần Quang muốn nũng nịu xíu, nhưng mà vẫn nói lời thật lòng: "Thích ạ."
Vừa rồi hai người đều buông thả, thật sự vui sướng đầm đìa, không hề giữ lại, dốc sức muốn dung nhập vào trong cơ thể của đối phương.
Tiêu Cửu Phong ôm cô, nói giọng khàn khàn: "Chờ trở về, đơn vị cũng sắp phân xuống cho chúng ta căn hộ ba phòng ngủ, sau này chúng ta có ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng để chúng mình ở, hai phòng khác để cho bọn trẻ mỗi đứa một phòng."
Hai đứa trẻ, một bé trai một bé gái, lớn hơn một chút cũng nên tách ra, ba căn phòng vừa vặn mỗi đứa một phòng.
Thần Quang ngược lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ: "Thật sự vậy sao? Phân cho chúng ta căn hộ ba phòng ư, tin chính xác hả anh?"
Tiêu Cửu Phong gật đầu: "Nếu không có chuyện gì bất ngờ, hẳn sẽ không sai đâu."
Thần Quang cực kỳ vui mừng, cuối cùng dùng đầu cọ tới cọ lui trên cánh tay anh vô cùng thân thiết: "Vậy thì thật là tốt quá!"
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô: "Nhìn dáng vẻ của em này, giống như chó con vậy, em đã lớn cỡ nào rồi!"
Thần Quang lại hừ hừ: "Em có lớn cỡ nào, không phải anh vẫn ôm em ngủ, dỗ ngọt em sao?"
Tiêu Cửu Phong không tức giận, ngược lại còn cười: "Em xem như là ăn chắc anh rồi có phải không?"
Thần Quang cười hì hì, càng chui vào trong lòng anh: "Dù sao anh phải cưng chiều em, em có lớn nữa thì cũng vẫn phải coi em là báu vật!"
Tiêu Cửu Phong: "Được rồi, cục cưng bé nhỏ, đừng ầm ï nữa, mau ngủ thôi."
Thần Quang: "Thôi đi, trời cũng đã sáng rồi, ngủ cái gì mà ngủ! Dù sao ngày mai cũng không có việc gì!"
Không cần di làm, không cần đến trường học, thời gian tự do đến cỡ nào, Thần Quang đột nhiên hận không thể vĩnh viễn nằm ở trên giường lớn để ôm người đàn ông này. Tiêu Cửu Phong: "Thần Quang, ngày mai chúng ta có một lịch trình."
Thần Quang: "Lịch trình gì ạ?"
Tiêu Cửu Phong: "Đi lên núi, đi xem chùa Vân Kính."
Thần Quang nghe thế, bỗng chốc không nói chuyện nữa.
Cô quả thật muốn trở về chùa Vân Kính một chuyến.
Hai năm qua, cuộc sống tốt hơn, khi mà con người có cuộc sống tốt hơn thì bắt đầu nhớ lại chuyện quá khứ, cô càng ngày càng nhớ chùa Van Kính, nhớ sư thái, cô nhịn không được mà nhớ đến sư thái, suy nghĩ vì sao năm đó sư thái rời đi, rốt cuộc là đi đến nơi nào.
Lúc còn trẻ từng không biết gì, thấy không rõ, sau này khi cô đọc rất nhiều sách, mở mang kiến thức rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều tình đời, cô mới hiểu được, kỳ thực sư thái chính là mẹ cô, người mẹ trong lòng cô.
Là sự ỷ lại thuở ban đầu trong kiếp này của cô.
Cô nhớ thương sư thái.
Lúc sư thái rời khỏi, đang là lúc thời đại rối loạn nhất, không biết bà ra làm sao rồi, sống có tốt hay không.
Tiêu Cửu Phong biết nỗi băn khoăn của cô, mấy năm nay cũng từng nhờ người giúp đỡ hỏi thăm, nhưng mà dù hỏi thăm cỡ nào, cũng như mò kim đáy bể, tựa như không có khả năng tìm được.
Cô không nghĩ tới anh đoán được nỗi băn khoăn của mình.
Cô muốn về chùa Vân Kính xem thử, tưởng nhớ sư thái một phen, cho dù chùa Vân Kính đã sập, nhưng tốt xấu gì cũng xem thử nơi cô đã từng sinh ra và lớn lên.
Thần Quang cắn môi, để mặt mình kề sát ngực Tiêu Cửu Phong: "Cảm ơn anh, anh Cửu Phong."
Anh quả thật coi cô như bảo bối trong lòng bàn tay, luôn luôn yêu thương cưng chiều, chuyện trong lòng cô, anh để tâm hơn bất kỳ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận