Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 247: Hoàn chính văn

Chương 247: Hoàn chính vănChương 247: Hoàn chính văn
"Em không muốn nghe một câu chuyện có đầu có cuối, em muốn nghe những câu chuyện êm tai hơn."
Điều này có chút khó khăn, nhưng mà Tiêu Cửu Phong vẫn nói: "Được."
Thần Quang lập tức mím môi nở nụ cười.
Cô nhìn xe lửa chạy như bay ngoài cửa sổ xe, tưởng tượng giường nằm trên đó còn thoải mái hơn so với giường của nhà mình, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tỉnh thành, tưởng tượng mỗi ngày sau này của cô và Tiêu Cửu Phong.
Cô nhịn không được lại nhớ tới lời sư thái nói: "Sư thái đã sớm nói em là người có phúc khí nhất."
Tiêu Cửu Phong nghe cô nói như vậy, cũng nhịn không được mà bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của cô, nhìn đoàn tàu ầm ầm đi qua.
Đoàn xe rất nhanh, đời người rất dài, con đường phía trước còn rất dài.
Nhưng anh nghĩ, có lẽ sư thái nói cũng không sai, Thần Quang của anh đúng là có phúc khí nhất.
[Hoàn chính văn!]...
Ngoại truyện:
Lúc quay trở lại đội sản xuất Hoa Câu Tử, Thần Quang ngồi trong xe ô tô Hồng Kỳ trở về.
Phía trước là tài xế lái xe, ngồi phía sau chính là Tiêu Cửu Phong và cô, hai người chia nhau ôm một cặp trai gái.
Nói về đứa nhỏ, Thần Quang nhớ lại chuyện lúc đó sinh em bé, thật sự vẫn còn chút bùi ngùi.
Lúc đầu sau khi đến thành phố, bọn họ vẫn chưa có em bé, cô liền nhớ tới dáng vẻ trước kia của sư tỷ Tuệ An ưỡn bụng đắc ý.
Cô hiểu Tiêu Cửu Phong, biết anh căn bản không để ý chuyện này, nhưng mà cô lại có chút sốt ruột rồi.
Ngay cả khi biết không cần phải vội vàng, nhưng chung quy vẫn sẽ lo lắng, lo lắng có phải mình không thể có con hay không, có phải có vấn đề gì hay không? Dù sao hai người kết hôn cũng hai ba năm, sao lại chưa có tin gì thết
Sau này trong lúc mở miệng cô cũng khó tránh khỏi có chút xúc động, vào buổi tối Tiêu Cửu Phong liền thành thật nghiêm túc hàn huyên với cô một lúc, nói cô còn nhỏ tuổi, chuyện muốn có con cô không cần phải gấp.
Lúc đó cô mơ hồ nghe ra được ý này, có chút tức giận: "Làm sao lại không vội, em cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi!"
Ở tuổi này, trong đội sản xuất Hoa Câu Tử của bọn họ, phỏng chừng đều là mẹ của hai đứa trẻ, về phần tại tỉnh thành này, mặc dù tương đối mà nói mọi người sẽ không kết hôn sớm như vậy, nhưng mà cũng muốn sinh em bé rồi đấy.
Mấu chốt nhất là bọn họ đã làm chuyện sinh hoạt vợ chồng ba năm rồi, đã ba năm, bụng không có động tĩnh gì, chuyện này khiến Thần Quang không khỏi suy nghĩ nhiều.
Tiêu Cửu Phong lại ôm lấy cô, nhẹ nhàng chạm vào bụng nhỏ bằng phẳng của cô: "Hiện tại em đang đi học trên trường, anh cũng bận làm việc, chờ tốt nghiệp rồi lại nói chuyện muốn có con nhé."
Sau khi đến tỉnh thành, Tiêu Cửu Phong trực tiếp đến cơ quan tỉnh thành làm việc, mà Thần Quang cũng nhanh chóng được sắp xếp đề cử đến bổ túc ở học viện sư phạm của tỉnh thành.
Trong ý nghĩ của Tiêu Cửu Phong, Thần Quang mới hai mươi mốt tuổi, tuy rằng mình lớn tuổi một chút, nhưng vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vẫn chưa cần gấp gáp chuyện con cái.
Có con quá sớm, trái lại sự nghiệp của anh chưa hẳn bị chậm trễ, nhưng của cô e là phải chậm trễ rồi.
Tiêu Cửu Phong cũng đã nhìn ra, cô vợ nhỏ này của mình, lúc đầu nhìn như nhát gan ngây thơ, trời sinh giống như đóa hoa tầm gửi, nhưng kỳ thực cô lại không giống vậy.
Ban đầu làm giáo viên nông thôn ở đội sản xuất Hoa Câu Tử, bất kỳ lúc nào cô cũng đều nhiệt tình, kỳ thực cô là một người rất cố gắng vươn lên, khát vọng thể hiện giá trị của chính mình.
Cô đã vươn lên như vậy, anh cũng mong muốn cung cấp thêm cơ hội và nền tảng cho cô, mà một khi có em bé, chi sợ cô cần phải tiêu hao số lượng lớn tinh thần và sức lực vào đứa trẻ.
Hơn nữa hai mươi mốt tuổi, thật sự không phải là lúc gấp gáp muốn có con cái, có đôi khi chính cô vẫn còn giống như một đứa con nít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận