Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 228

Chuong 228Chuong 228
Thần Quang có chút buồn bực, vào buổi sáng, việc mà anh thích nhất chính là ôm cô vào lòng, nếu như cô hỏi anh cái gì đó thì anh nhất định sẽ cúi đầu, hôn lên lỗ tai cô, sau đó nói chuyện đùa giỡn trêu chọc cô, có đôi khi còn có thể lăn lộn trên giường một lần, đợi đến lúc xuống giường thì đã trễ rồi.
Nhưng bây giờ tại sao anh lại không nói chuyện øì hết vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy thần sắc Tiêu Cửu Phong nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Anh vốn là mắt thâm mũi cao, ngũ quan sắc nét, hiện tại nghiêm túc căng mặt như vậy, nhìn vào thì cảm thấy có chút hung dữ.
Thần Quang nghi hoặc: "Anh Cửu Phong ơi, anh bị làm sao vậy?"
Tiêu Cửu Phong im lặng một hồi lâu, mới xoa xoa đầu cô: "Sắp biến thiên(*) rồi."
[Chú thích: (*) Biến thiên: biến đổi về chính trị phát sinh những thay đổi căn bản. ]
Biến thiên ư?
Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy, Tứ Hổ bang bị đập tan, thời đại này thật sự sắp biến thiên rồi."
Thần Quang nghe lời này thì nhớ tới chuyện cũ.
Trên thực tế, từ sau khi giải phóng, núi Vân Kính của bọn cô đã không làm mấy hoạt động mê tín dị đoan phong kiến nữa. Lúc đó cán bộ người ta nói không thể mê tín dị đoan, nhưng họ cũng không có nơi nào để đi, nên vẫn để cho họ tiếp tục sống ở đó, để họ độc lập và tự chủ về cuộc sống của mình.
Nhưng về sau nói là vì vấn đề văn hóa gì đó, Tứ Hổ bang cho người xông vào, rốt cuộc là đập nát ngôi chùa của bọn họ.
Sau đó thì không thấy sư thái đâu, các sư tỷ cũng bỏ chạy.
Sau khi các sư tỷ chạy đi rồi lại quay trở về, tiếp theo chính là núi Vân Kính của bọn cô lo liệu không nổi, phải để cho bọn họ hoàn tục.
Mà sau khi cô làm giáo viên cũng từng đi tới công xã tiếp thu giáo dục, cũng có nói về Tứ Hổ bang, Thần Quang thậm chí cảm thấy Tứ Hổ bang là nhân vật vô cùng lợi hại, tất cả mọi người đều phải nghe theo bọn họ, không nghĩ tới cứ như vậy mà lại ầm ầm sụp đổ, đã thế còn bị nhốt lại.
"Không có Tứ Hổ bang, sau này sẽ như thế nào đây?" Thần Quang lẩm bẩm nói, có phải lại có biến động gì lớn hay không.
"Cuộc sống sẽ tốt hơn, càng ngày càng phát triển hơn." Tiêu Cửu Phong đột nhiên nói: "Không phải em thích món mì sợi của quán mì quốc doanh sao? Hai ngày nữa sẽ đưa em đi ăn có được không?"
"Hả?" Thần Quang vui vẻ: "Được rồi, đúng lúc em cũng muốn mua một ít thứ khác! Phải xé hai tấm vải, em sẽ làm cho anh một bộ quân áo mới."
"Được thôi."
Kỳ thật ở trong thôn nhỏ gần núi, mọi người cũng không để ý đến Tứ Hổ bang lắm, thời điểm Tứ Hổ bang kiêu ngạo nhất, mọi người còn không phải là nên làm cái gì thì làm cái đó sao, những chuyện nào là bắt, nào là phê bình, rồi thì đấu đá, đại đa số cũng không liên quan đến bọn họ, người nơi này cũng không thích phê bình người khác, đấu người khác.
Đối với chuyện đập tan cái gọi là Tứ Hổ bang này, phản ứng của các thành viên trong đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đơn giản là: vậy thuế lương thực của năm nay thì sao, còn dựa theo trước kia mà giao sao?
Tiêu Bảo Đường ở đó hưng phấn hô nửa ngày, thấy mọi người không có phản ứng gì, suy nghĩ một chút thì hiểu được, cuối cùng thở dài: "Đây đều là người như thế nào, thế mà một chút mẫn cảm chính trị cũng không có, đây là chuyện lớn bao nhiêu đối với chúng ta mà nói là biến hóa bao nhiêu chứ!"
Tiêu Cửu Phong lại từ bên cạnh thản nhiên nói: "Cũng không có gì, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Tiêu Bảo Đường suy nghĩ một chút, hình như thấy anh nói cũng đúng.
Đại đội sản xuất của bọn họ hẻo lánh lạc hậu, dân phong có thể nói là thuần phác, cũng có thể nói là ngu muội lạc hậu, mọi người không có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không có nhiều ý tưởng về cái gọi là chủ nghĩa tỉnh thần, thứ mà trong đầu nhớ thương chính là cưới vợ, sinh con, ăn cơm, đi ngủ, sống qua ngày, đây chính là cuộc sống của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận