Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 96
Chuong 96Chuong 96
Tiêu Cửu Phong mặt mày bất động, lát sau mới thốt lên: "Em rất xinh đẹp."
Thần Quang che khăn trùm đầu của mình: "Anh không cảm thấy em mang khăn trùm đầu rất chướng mắt, không cảm thấy em không có tóc rất khó coi sao?"
Trong mắt Tiêu Cửu Phong mang theo buồn cười: "Không cảm thấy."
Thần Quang bất đắc dĩ, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể không cảm thấy đây, anh phải nói là cảm thấy khó coi..."
Tiêu Cửu Phong biết nghe lời phải: "Được, anh cảm thấy dáng vẻ không có tóc quả thật không dễ nhìn."
Thần Quang lúc này mới cao hứng.
Mặc dù biết anh dỗ dành cô mới cố ý nói như vậy, nhưng cô chính là cao hứng.
Anh nói như vậy mới đúng, bằng không kế tiếp cô làm sao mà có thể khiến anh bất ngờ được!
Cô ngẩng đầu lên, khá là đắc ý nói: "Nếu dáng vẻ không có tóc xấu xí như vậy, mang khăn trùm đầu chướng mắt như vậy, em quyết định cởi khăn trùm đầu của em xuống, biến ra mái tóc của mình!"
Tiêu Cửu Phong vô cùng phối hợp: "Phải không? Làm thế nào để biến ra tóc được? Không phải là em không có tóc sao?”
Mặt mày Thần Quang hoàn toàn hớn hở, cô nhìn Tiêu Cửu Phong, đắc ý nói: "Anh xem."
Nói xong, cô kéo khăn trùm đầu của cô xuống.
Mái tóc ngắn đen nhánh hơi xoăn, da thịt trắng nõn như tuyết sáng, mặt mày tỉnh xảo như họa, cô mỉm cười đứng ở nơi đó, ngửa mặt nhìn anh, giống như một bông hoa hồng nở trong gió, tập hợp linh khí giữa đất trời.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, hơi giật mình một chút, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn.
Thần Quang nghiêng đầu cười nói: "Anh cảm thấy dáng vẻ này của em có đẹp không?"
Tất cả mọi người đều nói đẹp, nhất định anh cũng sẽ cảm thấy đẹp.
Chẳng qua là tối hôm qua Thần Quang không có lòng tin, vẫn là ấp ủ một phen, mới rốt cục lấy hết dũng khí cho anh xem.
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong khóa chặt cô gái nhỏ này, qua một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Đẹp mắt."
Đúng là đẹp mắt.
Mặc dù kiếp trước mình kiến thức rộng rãi, cũng chưa chắc đã gặp qua cô gái nhỏ vừa thông mỉnh lại xinh đẹp như cô.
Nghĩ như vậy, anh nhịn không được giơ tay lên, xoa xoa tóc cô, xúc cảm lúc xoa tóc kia vô cùng tốt, giống như vải sa tanh vậy.
Anh biết rằng ngay cả ở Trung Quốc, cũng có một số người có mái tóc xoăn trời sinh tự nhiên, không nghĩ tới Thần Quang vậy mà cũng là loại này.
Những lọn tóc xoăn nhỏ cũng không tính là quá dày, vô cùng tự nhiên, mái tóc xoăn mềm mại phủ lên cái trán trắng nõn của cô, nhìn thật giống như búp bê được điêu khắc tỉ mỉ.
Thời điểm anh xoa tóc cô, giọng nói của anh trầm thấp: "Anh cũng không biết, thì ra Thần Quang là một con chó lông xù."
Lời này vừa nói ra, Thần Quang thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì cơ, anh mới là chó!"
Tiêu Cửu Phong lại giơ tay lên, cầm lấy tay cô: "Suyt, nhỏ giọng một chút."
Bàn tay thô ráp mang theo vết chai dày nắm lấy tay cô, Thần Quang nhất thời nhớ tới tình cảnh ngày đó anh ngồi xổm trước mặt mình vì mình mà xả ống quần xuống.
Khuôn mặt của cô ửng hồng, quay sang nhìn anh.
Tiêu Cửu Phong lại nói: "Đi, anh dẫn em đi ra ngoài."
Thần Quang: "Đi đâu?"
Tiêu Cửu Phong: "Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
Đưa cô đi ăn đồ ăn ngon. Chỉ nghe một câu này, tất cả bất mãn của Thân Quang nho nhỏ đều tan thành mây khói, còn có cái øì càng hạnh phúc hơn so với việc đi ăn đồ ngon đây?
Tiêu Cửu Phong đi tới phòng phía Đông, xách theo một cái túi làm bằng vải bạt màu xanh quân đội, sau đó anh bảo Thần Quang đi lên núi trước: "Nếu gặp người khác, thì nói là trong nhà không có củi, đi qua nhặt chút củi. Anh đi từ phía sau, sẽ không để mọi người nhìn thấy, em đi vào núi, nhìn thấy một cây liễu già xiêu vẹo cái cổ, thì đứng chờ anh dưới gốc cây liễu già đó."
Thần Quang đương nhiên là gật đầu thật mạnh, cô biết, đương nhiên biết, ăn đồ ngon thì phải gạt người khác, không thể để cho người ta nhìn thấy!
Tiêu Cửu Phong mặt mày bất động, lát sau mới thốt lên: "Em rất xinh đẹp."
Thần Quang che khăn trùm đầu của mình: "Anh không cảm thấy em mang khăn trùm đầu rất chướng mắt, không cảm thấy em không có tóc rất khó coi sao?"
Trong mắt Tiêu Cửu Phong mang theo buồn cười: "Không cảm thấy."
Thần Quang bất đắc dĩ, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể không cảm thấy đây, anh phải nói là cảm thấy khó coi..."
Tiêu Cửu Phong biết nghe lời phải: "Được, anh cảm thấy dáng vẻ không có tóc quả thật không dễ nhìn."
Thần Quang lúc này mới cao hứng.
Mặc dù biết anh dỗ dành cô mới cố ý nói như vậy, nhưng cô chính là cao hứng.
Anh nói như vậy mới đúng, bằng không kế tiếp cô làm sao mà có thể khiến anh bất ngờ được!
Cô ngẩng đầu lên, khá là đắc ý nói: "Nếu dáng vẻ không có tóc xấu xí như vậy, mang khăn trùm đầu chướng mắt như vậy, em quyết định cởi khăn trùm đầu của em xuống, biến ra mái tóc của mình!"
Tiêu Cửu Phong vô cùng phối hợp: "Phải không? Làm thế nào để biến ra tóc được? Không phải là em không có tóc sao?”
Mặt mày Thần Quang hoàn toàn hớn hở, cô nhìn Tiêu Cửu Phong, đắc ý nói: "Anh xem."
Nói xong, cô kéo khăn trùm đầu của cô xuống.
Mái tóc ngắn đen nhánh hơi xoăn, da thịt trắng nõn như tuyết sáng, mặt mày tỉnh xảo như họa, cô mỉm cười đứng ở nơi đó, ngửa mặt nhìn anh, giống như một bông hoa hồng nở trong gió, tập hợp linh khí giữa đất trời.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, hơi giật mình một chút, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn.
Thần Quang nghiêng đầu cười nói: "Anh cảm thấy dáng vẻ này của em có đẹp không?"
Tất cả mọi người đều nói đẹp, nhất định anh cũng sẽ cảm thấy đẹp.
Chẳng qua là tối hôm qua Thần Quang không có lòng tin, vẫn là ấp ủ một phen, mới rốt cục lấy hết dũng khí cho anh xem.
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong khóa chặt cô gái nhỏ này, qua một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Đẹp mắt."
Đúng là đẹp mắt.
Mặc dù kiếp trước mình kiến thức rộng rãi, cũng chưa chắc đã gặp qua cô gái nhỏ vừa thông mỉnh lại xinh đẹp như cô.
Nghĩ như vậy, anh nhịn không được giơ tay lên, xoa xoa tóc cô, xúc cảm lúc xoa tóc kia vô cùng tốt, giống như vải sa tanh vậy.
Anh biết rằng ngay cả ở Trung Quốc, cũng có một số người có mái tóc xoăn trời sinh tự nhiên, không nghĩ tới Thần Quang vậy mà cũng là loại này.
Những lọn tóc xoăn nhỏ cũng không tính là quá dày, vô cùng tự nhiên, mái tóc xoăn mềm mại phủ lên cái trán trắng nõn của cô, nhìn thật giống như búp bê được điêu khắc tỉ mỉ.
Thời điểm anh xoa tóc cô, giọng nói của anh trầm thấp: "Anh cũng không biết, thì ra Thần Quang là một con chó lông xù."
Lời này vừa nói ra, Thần Quang thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì cơ, anh mới là chó!"
Tiêu Cửu Phong lại giơ tay lên, cầm lấy tay cô: "Suyt, nhỏ giọng một chút."
Bàn tay thô ráp mang theo vết chai dày nắm lấy tay cô, Thần Quang nhất thời nhớ tới tình cảnh ngày đó anh ngồi xổm trước mặt mình vì mình mà xả ống quần xuống.
Khuôn mặt của cô ửng hồng, quay sang nhìn anh.
Tiêu Cửu Phong lại nói: "Đi, anh dẫn em đi ra ngoài."
Thần Quang: "Đi đâu?"
Tiêu Cửu Phong: "Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
Đưa cô đi ăn đồ ăn ngon. Chỉ nghe một câu này, tất cả bất mãn của Thân Quang nho nhỏ đều tan thành mây khói, còn có cái øì càng hạnh phúc hơn so với việc đi ăn đồ ngon đây?
Tiêu Cửu Phong đi tới phòng phía Đông, xách theo một cái túi làm bằng vải bạt màu xanh quân đội, sau đó anh bảo Thần Quang đi lên núi trước: "Nếu gặp người khác, thì nói là trong nhà không có củi, đi qua nhặt chút củi. Anh đi từ phía sau, sẽ không để mọi người nhìn thấy, em đi vào núi, nhìn thấy một cây liễu già xiêu vẹo cái cổ, thì đứng chờ anh dưới gốc cây liễu già đó."
Thần Quang đương nhiên là gật đầu thật mạnh, cô biết, đương nhiên biết, ăn đồ ngon thì phải gạt người khác, không thể để cho người ta nhìn thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận