Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 241
Chương 241Chương 241
Chẳng qua khi nghĩ đến áo sơ mi trắng như tuyết của người ta, liền cảm thấy mình với người ta vẫn là không giống nhau.
Con gái trong thành phố, áo sơ mi trắng, quân phục màu xanh như vậy rất mang phong cách phương Tây, không phải kiểu quần áo nông thôn như mình có thể so sánh.
Lập tức trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể hiện ra trên mặt, chỉ nói: "Có thể có chuyện gì mà sợ, dù sao chúng tôi cũng đã kết hôn, vả lại anh ấy cũng không phải loại người như vậy!"
*************%
Sau khi trở về, Thần Quang bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Bình thường cô thật sự không nỡ, cho dù trong nhà cũng không thiếu lương thực, cô vẫn ăn mặc tiết kiệm như cũ, nhưng mà hiện tại ít nhiều cũng có chút giận dỗi, lấy ra hai quả trứng, hung hăng mà luộc, quyết định đợi lát nữa ăn cho đãi
Vào lúc nước trong nồi sôi sùng sục sùng sục, cửa bên ngoài được mở ra, người đàn ông rất biết trêu chọc phụ nữ kia đã trở lại.
"Em nấu món ngon gì thế?" Tiêu Cửu Phong đi tới trước nhà bếp, ngồi ở đó hỏi.
"Trứng gà!" Thần Quang nói: "Nhưng mà em chỉ luộc có một quả."
"Không sao, vậy em ăn đi, anh không cần ăn."
"Cơm em cũng chỉ nấu một chén."
Tiêu Cửu Phong đã nhìn ra, anh chau chau mày, cười: "Vậy em ăn đi, anh không đói bụng."
Thần Quang: "Dù anh đói bụng thì em cũng không quan tâm anh!”
Tiêu Cửu Phong vẫn cười, anh dứt khoát lại gần.
Trong nhà bếp cũng không lớn, phía trước là bếp lò, ngọn lửa trong bếp lò che lấp những viên gạch đen phía trên bếp, phát ra ánh sáng đỏ và rực rỡ, trời rất nóng, trán Thần Quang đã thấm đẫm mồ hôi, người đàn ông ở phía sau còn cố tình sáp lại gần.
Dựa vào quá gần, cô có thể cảm giác được khí nóng trong hô hấp của anh nhẹ nhàng phun ở sau gáy cô.
Trên mặt cô nóng lên, thầm nói: "Làm gì mà phải sát gần em như vậy!"
Tiêu Cửu Phong cười, nói giọng khàn khàn: "Em là vợ anh, anh không lại gần em, vậy thì lại gần ai bây giờ?"
Nghe anh nói như vậy, cô thấy vui mừng trong lòng, có chút muốn cười, nhưng mà Thần Quang ra sức nhịn xuống, thấp giọng hừ hừ.
Tiêu Cửu Phong : "Vợ ơi, em muốn bỏ đói anh hả?" Thần Quang: "Đúng vậy!"
Tiêu Cửu Phong : "Nhẫn tâm như vậy, vậy anh làm sao mà làm việc được?"
Thần Quang: "Công việc hôm nay không phải đều làm xong rồi ư?"
Giọng của Tiêu Cửu Phong lại đột nhiên chuyển thấp: "Buổi tối không phải còn có việc sao?"
Thần Quang theo bản năng nói: "Việc gì? Không phải rửa chén thôi sao!"
Sau khi nói xong, cô đột nhiên ý thức được cái øì, trên mặt trong nháy mắt nóng như thiêu, trên người cũng nóng bừng hết cả lên, oán giận nói: "Anh trêu em! Anh bắt nạt em!"
Tiêu Cửu Phong lại sáp gần bên tai cô, sau đó lại nói một câu.
Thần Quang nhất thời cảm thấy cơ thể của mình muốn nổ tung, a a a a, cô lửa cũng không đốt, ống bễ cũng không kéo nữa, xoay người sang đấm anh...
Sau khi ôn ào xong một trận, hai người suýt chút nữa ở trong nhà bếp làm ra chuyện, may là còn có ngọn lửa đang cháy bên cạnh, chưa đến nỗi thật sự làm øì.
Cuối cùng Thần Quang nghiêng người tựa ở trên bả vai anh, được anh ôm lấy, mà Tiêu Cửu Phong thì cầm gậy nhóm lửa ở chỗ đó nhóm lửa.
Căn bếp trở nên rất nóng, nhưng mà Thần Quang không cảm thấy nóng, cô chỉ cảm thấy thoải mái.
"Hôm nay cô gái đó chính là lính văn nghệ mà anh nói à?”
"Đúng vậy"
"Tên của người ta cũng rất mang phong cách phương Tây."
"Phong cách phương Tây chỗ nào?" Tiêu Cửu Phong nhíu mày, cười nói: "Ngược lại anh cảm thấy tên của em rất đặc biệt."
Tô Lệ Lệ, tên này về sau ở thời đại của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy là một cái tên cực kỳ bình thường, ngược lại là tên Thần Quang này rất hiếm thấy, một dòng ánh sáng chiếu rọi, mà khi về đêm kín đáo ôm lấy mà kêu ở trên giường, lại có một sự thú vị khác.
Một cô vợ tên là Thần Quang, khóc sụt sùi đến muốn sống muốn chết, cầu xin anh như thế này như thế kia, tùy ý anh thảo phạt chinh chiến.
Chẳng qua khi nghĩ đến áo sơ mi trắng như tuyết của người ta, liền cảm thấy mình với người ta vẫn là không giống nhau.
Con gái trong thành phố, áo sơ mi trắng, quân phục màu xanh như vậy rất mang phong cách phương Tây, không phải kiểu quần áo nông thôn như mình có thể so sánh.
Lập tức trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể hiện ra trên mặt, chỉ nói: "Có thể có chuyện gì mà sợ, dù sao chúng tôi cũng đã kết hôn, vả lại anh ấy cũng không phải loại người như vậy!"
*************%
Sau khi trở về, Thần Quang bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Bình thường cô thật sự không nỡ, cho dù trong nhà cũng không thiếu lương thực, cô vẫn ăn mặc tiết kiệm như cũ, nhưng mà hiện tại ít nhiều cũng có chút giận dỗi, lấy ra hai quả trứng, hung hăng mà luộc, quyết định đợi lát nữa ăn cho đãi
Vào lúc nước trong nồi sôi sùng sục sùng sục, cửa bên ngoài được mở ra, người đàn ông rất biết trêu chọc phụ nữ kia đã trở lại.
"Em nấu món ngon gì thế?" Tiêu Cửu Phong đi tới trước nhà bếp, ngồi ở đó hỏi.
"Trứng gà!" Thần Quang nói: "Nhưng mà em chỉ luộc có một quả."
"Không sao, vậy em ăn đi, anh không cần ăn."
"Cơm em cũng chỉ nấu một chén."
Tiêu Cửu Phong đã nhìn ra, anh chau chau mày, cười: "Vậy em ăn đi, anh không đói bụng."
Thần Quang: "Dù anh đói bụng thì em cũng không quan tâm anh!”
Tiêu Cửu Phong vẫn cười, anh dứt khoát lại gần.
Trong nhà bếp cũng không lớn, phía trước là bếp lò, ngọn lửa trong bếp lò che lấp những viên gạch đen phía trên bếp, phát ra ánh sáng đỏ và rực rỡ, trời rất nóng, trán Thần Quang đã thấm đẫm mồ hôi, người đàn ông ở phía sau còn cố tình sáp lại gần.
Dựa vào quá gần, cô có thể cảm giác được khí nóng trong hô hấp của anh nhẹ nhàng phun ở sau gáy cô.
Trên mặt cô nóng lên, thầm nói: "Làm gì mà phải sát gần em như vậy!"
Tiêu Cửu Phong cười, nói giọng khàn khàn: "Em là vợ anh, anh không lại gần em, vậy thì lại gần ai bây giờ?"
Nghe anh nói như vậy, cô thấy vui mừng trong lòng, có chút muốn cười, nhưng mà Thần Quang ra sức nhịn xuống, thấp giọng hừ hừ.
Tiêu Cửu Phong : "Vợ ơi, em muốn bỏ đói anh hả?" Thần Quang: "Đúng vậy!"
Tiêu Cửu Phong : "Nhẫn tâm như vậy, vậy anh làm sao mà làm việc được?"
Thần Quang: "Công việc hôm nay không phải đều làm xong rồi ư?"
Giọng của Tiêu Cửu Phong lại đột nhiên chuyển thấp: "Buổi tối không phải còn có việc sao?"
Thần Quang theo bản năng nói: "Việc gì? Không phải rửa chén thôi sao!"
Sau khi nói xong, cô đột nhiên ý thức được cái øì, trên mặt trong nháy mắt nóng như thiêu, trên người cũng nóng bừng hết cả lên, oán giận nói: "Anh trêu em! Anh bắt nạt em!"
Tiêu Cửu Phong lại sáp gần bên tai cô, sau đó lại nói một câu.
Thần Quang nhất thời cảm thấy cơ thể của mình muốn nổ tung, a a a a, cô lửa cũng không đốt, ống bễ cũng không kéo nữa, xoay người sang đấm anh...
Sau khi ôn ào xong một trận, hai người suýt chút nữa ở trong nhà bếp làm ra chuyện, may là còn có ngọn lửa đang cháy bên cạnh, chưa đến nỗi thật sự làm øì.
Cuối cùng Thần Quang nghiêng người tựa ở trên bả vai anh, được anh ôm lấy, mà Tiêu Cửu Phong thì cầm gậy nhóm lửa ở chỗ đó nhóm lửa.
Căn bếp trở nên rất nóng, nhưng mà Thần Quang không cảm thấy nóng, cô chỉ cảm thấy thoải mái.
"Hôm nay cô gái đó chính là lính văn nghệ mà anh nói à?”
"Đúng vậy"
"Tên của người ta cũng rất mang phong cách phương Tây."
"Phong cách phương Tây chỗ nào?" Tiêu Cửu Phong nhíu mày, cười nói: "Ngược lại anh cảm thấy tên của em rất đặc biệt."
Tô Lệ Lệ, tên này về sau ở thời đại của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy là một cái tên cực kỳ bình thường, ngược lại là tên Thần Quang này rất hiếm thấy, một dòng ánh sáng chiếu rọi, mà khi về đêm kín đáo ôm lấy mà kêu ở trên giường, lại có một sự thú vị khác.
Một cô vợ tên là Thần Quang, khóc sụt sùi đến muốn sống muốn chết, cầu xin anh như thế này như thế kia, tùy ý anh thảo phạt chinh chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận