Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 205
Chương 205Chương 205
Bên này Thần Quang nhìn mọi người viết chữ, chỉ điểm đâu là tư thế viết đúng, chỉ điểm thứ tự các nét, lại chỉ điểm những chữ bị sai lệch, loay hoay bận rộn mà quên cả trời đất, lúc cô đang bận thì thấy có một thím chạy tới, thím ấy vừa nhìn thấy Thần Quang còn ở chỗ này, kinh ngạc nói: "A... Thần Quang à sao cô vẫn còn ở chỗ này giảng bài vậy chứ, người đàn ông của cô đã trở về rồi kìa."
Thần Quang nghe xong có chút chưa hiểu lắm, thậm chí còn hơi mơ màng: "Người đàn ông ư? Trở về rồi sao?"
Thím: "Đúng vậy đó, Cửu Phong đã quay về rồi, tôi vừa mới nhìn thấy, sao cô không về nhà chăm sóc cậu ấy đi, cậu ấy vừa trở về, nhất định là phải ăn cơm chứi"
Thần Quang đột nhiên mới nhớ ra, người được nhắc đến chính là Tiêu Cửu Phong.
Những người phụ nữ trong lớp biết chữ nghe thấy thím ấy nói thì vội vàng: "Ai da, Cửu Phong đã về rồi, vậy thì cô nhanh chóng về nhà đi, buổi học hôm nay xem như đã kết thúc rồi."
Tất cả mọi người nhao nhao đồng ý, Thần Quang suy nghĩ một chút thì kiên trì nói: "Không cần đâu ạ, chúng ta vẫn chưa kể xong câu chuyện của ngày hôm nay, lớp của chúng ta là lớp biết chữ, phải dựa theo quy định, không thể nói về nhà là có thể về như vậy được." Thấy cô nói vậy thì mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, vì thế dựa theo thường lệ thì phải kể xong câu chuyện và học chữ hôm nay thì Thần Quang mới trở về nhà.
Lúc Thần Quang về đến nhà thì đã thấy trong sân rất yên tĩnh, phòng chính lại càng yên tĩnh, trong bếp cũng yên tĩnh nốt, ngay cả đèn cũng không được thắp lên.
Cô buồn bực đi vào phòng bếp nhìn một chút, phát hiện trong nồi có cháo, bên cạnh còn để mấy cái túi, xem ra là anh đang ở đây ăn cơm.
Cô lại đi đến phòng chính, trong phòng chính rất tối, cô mò mẫm muốn đi tìm diêm để thắp đèn dầu lên.
Ai ngờ được khi tay cô vừa mới vươn ra thì có một người từ trong bóng tối dùng lực rất lớn ôm cả người cô lên, sau đó trực tiếp bế cô đặt lên trên giường đất.
"A.." cô khẽ kêu một tiếng.
Nhưng mà người đàn ông che miệng cô lại, không cho cô phát ra bất kỳ âm thanh nào, sau đó bất chấp tất cả và bắt đầu hành động.
Cô giãy giụa nhưng căn bản sức cô không khống chế lại được, đối phương sức lực quá lớn.
Cô bị cưỡng chế không thể nhúc nhích, sợ tới mức muốn chết, cô cảm giác được sức lực của đối phương rất mạnh mẽ đủ để đè ép hết thảy, cũng cảm giác được thân thể hùng tráng của đối phương lộ ra đầy khát vọng, đó là đang cấp bách như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô bị dọa sợ đến mức tê liệt cả người.
"Là anh đây." Giọng nói của người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi phát, hơi thở nóng bỏng hồn lên má cô.
Vậy chính là Tiêu Cửu Phong.
Cô lập tức thả lỏng, sau khi thả lỏng xong, còn chưa kịp nói gì thì liền bị bão táp tập kích, chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng kêu.
***************%
Khi chấm dứt giai đoạn nồng cháy, Thần Quang mo mơ màng màng mệt mỏi nằm co quắp ở trên giường, cô nhớ tới lần đầu tiên của cô và Tiêu Cửu Phong, cô gần như là hai ba ngày không thể nào bước xuống giường nổi.
Bây giờ cô cảm thấy rằng có lẽ cô sẽ không thể xuống giường nổi vào ngày mai.
Cô còn nhớ tới lúc trước gả cho Tiêu Cửu Phong, người khác nói cô tay chân lèo khèo, sợ rằng không chịu nổi sức lực của anh, sợ là bị giày vò đến rã rời, có lẽ cô thật sự đã bị giày vò đến mệt rã rời rồi.
Anh quả thật quá là hung bạo.
"Sao anh lại không thắp đèn lên, anh làm em sợ đó." Mặc dù bị người đàn ông này khi dễ như vậy, nhưng người bị khi dễ là cô vẫn như cũ theo bản năng ôm lấy cánh tay của anh, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh anh.
"Chính em còn không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi anh." Tiêu Cửu Phong nhướng mày, bực bội hừ một tiếng.
"Anh bị làm sao vậy.." Thần Quang nũng nịu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Bên này Thần Quang nhìn mọi người viết chữ, chỉ điểm đâu là tư thế viết đúng, chỉ điểm thứ tự các nét, lại chỉ điểm những chữ bị sai lệch, loay hoay bận rộn mà quên cả trời đất, lúc cô đang bận thì thấy có một thím chạy tới, thím ấy vừa nhìn thấy Thần Quang còn ở chỗ này, kinh ngạc nói: "A... Thần Quang à sao cô vẫn còn ở chỗ này giảng bài vậy chứ, người đàn ông của cô đã trở về rồi kìa."
Thần Quang nghe xong có chút chưa hiểu lắm, thậm chí còn hơi mơ màng: "Người đàn ông ư? Trở về rồi sao?"
Thím: "Đúng vậy đó, Cửu Phong đã quay về rồi, tôi vừa mới nhìn thấy, sao cô không về nhà chăm sóc cậu ấy đi, cậu ấy vừa trở về, nhất định là phải ăn cơm chứi"
Thần Quang đột nhiên mới nhớ ra, người được nhắc đến chính là Tiêu Cửu Phong.
Những người phụ nữ trong lớp biết chữ nghe thấy thím ấy nói thì vội vàng: "Ai da, Cửu Phong đã về rồi, vậy thì cô nhanh chóng về nhà đi, buổi học hôm nay xem như đã kết thúc rồi."
Tất cả mọi người nhao nhao đồng ý, Thần Quang suy nghĩ một chút thì kiên trì nói: "Không cần đâu ạ, chúng ta vẫn chưa kể xong câu chuyện của ngày hôm nay, lớp của chúng ta là lớp biết chữ, phải dựa theo quy định, không thể nói về nhà là có thể về như vậy được." Thấy cô nói vậy thì mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, vì thế dựa theo thường lệ thì phải kể xong câu chuyện và học chữ hôm nay thì Thần Quang mới trở về nhà.
Lúc Thần Quang về đến nhà thì đã thấy trong sân rất yên tĩnh, phòng chính lại càng yên tĩnh, trong bếp cũng yên tĩnh nốt, ngay cả đèn cũng không được thắp lên.
Cô buồn bực đi vào phòng bếp nhìn một chút, phát hiện trong nồi có cháo, bên cạnh còn để mấy cái túi, xem ra là anh đang ở đây ăn cơm.
Cô lại đi đến phòng chính, trong phòng chính rất tối, cô mò mẫm muốn đi tìm diêm để thắp đèn dầu lên.
Ai ngờ được khi tay cô vừa mới vươn ra thì có một người từ trong bóng tối dùng lực rất lớn ôm cả người cô lên, sau đó trực tiếp bế cô đặt lên trên giường đất.
"A.." cô khẽ kêu một tiếng.
Nhưng mà người đàn ông che miệng cô lại, không cho cô phát ra bất kỳ âm thanh nào, sau đó bất chấp tất cả và bắt đầu hành động.
Cô giãy giụa nhưng căn bản sức cô không khống chế lại được, đối phương sức lực quá lớn.
Cô bị cưỡng chế không thể nhúc nhích, sợ tới mức muốn chết, cô cảm giác được sức lực của đối phương rất mạnh mẽ đủ để đè ép hết thảy, cũng cảm giác được thân thể hùng tráng của đối phương lộ ra đầy khát vọng, đó là đang cấp bách như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô bị dọa sợ đến mức tê liệt cả người.
"Là anh đây." Giọng nói của người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi phát, hơi thở nóng bỏng hồn lên má cô.
Vậy chính là Tiêu Cửu Phong.
Cô lập tức thả lỏng, sau khi thả lỏng xong, còn chưa kịp nói gì thì liền bị bão táp tập kích, chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng kêu.
***************%
Khi chấm dứt giai đoạn nồng cháy, Thần Quang mo mơ màng màng mệt mỏi nằm co quắp ở trên giường, cô nhớ tới lần đầu tiên của cô và Tiêu Cửu Phong, cô gần như là hai ba ngày không thể nào bước xuống giường nổi.
Bây giờ cô cảm thấy rằng có lẽ cô sẽ không thể xuống giường nổi vào ngày mai.
Cô còn nhớ tới lúc trước gả cho Tiêu Cửu Phong, người khác nói cô tay chân lèo khèo, sợ rằng không chịu nổi sức lực của anh, sợ là bị giày vò đến rã rời, có lẽ cô thật sự đã bị giày vò đến mệt rã rời rồi.
Anh quả thật quá là hung bạo.
"Sao anh lại không thắp đèn lên, anh làm em sợ đó." Mặc dù bị người đàn ông này khi dễ như vậy, nhưng người bị khi dễ là cô vẫn như cũ theo bản năng ôm lấy cánh tay của anh, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh anh.
"Chính em còn không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi anh." Tiêu Cửu Phong nhướng mày, bực bội hừ một tiếng.
"Anh bị làm sao vậy.." Thần Quang nũng nịu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận