Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 115
Chương 115Chương 115
Anh Cửu Phong dáng dấp rất tốt, không gì không làm được, người người kính ngưỡng, cơ hồ là cực kì hoàn mỹ.
Nhưng mà bây giờ, Thần Quang phát hiện anh có một vấn đề rất lớn.
Anh vậy mà không biết kể chuyện xưa.
"Thế nào? Biểu tình đó của em là sao?" Tiêu Cửu Phong nhíu mày, vì sao cô gái nhỏ lại bày ra dáng vẻ tín ngưỡng tan vỡ.
"Không có gì." Thần Quang thu hồi ánh mắt.
"Không có gì là ý gì?" Tiêu Cửu Phong vẫn cảm thấy không thích hợp lắm.
Đột nhiên có loại cảm giác con thỏ trắng nhỏ do chính mình nuôi lớn muốn tạo phản.
"Em cảm thấy.."Thần Quang mím môi cười, vừa cười vừa nhìn sóng lúa phía xa xa: "Sau này nếu anh không ngủ được, em có thể kể chuyện xưa cho anh nghe!"
Cô thế mà là người sẽ kể chuyện xưa!
Tiêu Cửu Phong nghe được điều này, cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Được, chờ ngày nào đó em kể chuyện xưa cho anh nghe đi." *************%
Thần Quang ở trong túp lều quấy ray tiêu Cửu Phong một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy thời gian không còn sớm, anh liền nói muốn đưa cô về nhà.
Bởi vì bên này muốn nhìn sân đập lúa mì, bàn xong chỉ đưa cô đến con đường đầu thôn kia, đến lúc đó cô tự mình đi vào thôn, anh thì ở trên đường bên này nhìn, như vậy có thể vẫn luôn nhìn theo cô trở về thôn.
"Tự mình đi, không sợ chứ?" Tiêu Cửu Phong hỏi cô như vậy.
"Mới không đâu, không phải là có anh ở phía sau nhìn sao!"
"Được, đi đi." Tiêu Cửu Phong dặn dò: "Sau khi trở về cài then cửa vào, tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút."
"Ừm ừm!"
Thần Quang ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm cái bình sứ kia đi về nhà.
Lúc này đã rất muộn, trong thôn ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, xung quanh một mảnh yên tĩnh, mặt trăng chiếu sáng con đường nhỏ giữa cánh đồng lúa mì.
Thần Quang vui vẻ đi trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại, liền nhìn thấy cuối đường, người kia còn đứng ở nơi đó yên lặng nhìn mình, ở giữa núi non trùng điệp tạo thành một bóng đen rất cao lớn. Thân Quang nhìn đạo thân ảnh này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tư vị không thể nói ra được.
Đan xen rất nhiều ký ức nhỏ vụn, ngọt ngào đắng chát đều dâng lên, trộn lẫn với hương lúa mì màu vàng óng này, giống như thủy triều ở đáy lòng cô tràn ra, cũng ấp ủ ra một tia thơm ngọt.
Thần Quang là cô nhi sư thái nhặt được, trước tượng Phật cổ kính, dưới ánh đèn xanh, cầm cuốn kinh Phật khổ đọc, thân tình duy nhất thu được cũng chẳng qua là sư thái thỉnh thoảng yêu thương.
Sư thái nói cô là một đứa trẻ có phúc khí, kỳ thật trong lòng cô không tin.
Cô nhi không cha không mẹ, có thể có một miếng cơm ăn không chết đói là được rồi, nào có cái phúc khí gì.
Nhưng bây giờ, có một người như vậy, bên trong bóng tối nặng nề, giống như một cây tùng lặng lẽ, đứng ở nơi đó, im lặng chờ đợi chính mình.
Thần Quang thả chậm bước chân, đi từng bước từng bước, thời điểm rốt cuộc đi tới cửa thôn, cô quay đầu lại, lần thứ hai nhìn về phía cuối đường.
Anh vẫn như cũ đứng ở nơi đó, trở thành đồng nhất với cái bóng càng thêm mơ hồ. ...
Mấy ngày bận rộn, lúa mì của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử gần như đều thu hoạch xong, chất đống bên trong sân đập lúa mì.
Sau khi số lúa mì này đến sân đập lúa mì, việc đầu tiên chính là trải phẳng cây lúa mì trước, để cho gia súc kéo trục lăn lúa xoay từng vòng một, những cây lúa mì kia liền chậm rãi được nghiền phẳng, xã viên cầm cái xiên gỗ nhấc lên, phụ nữ vội vàng cầm cái mẹt và chổi tới quét sạch hạt lúa mì bên dưới, sau khi quét xong, lại tiếp tục để cho trục lăn lúa cán cây lúa mì.
Hết lần này đến lần khác lăn xuống, cuối cùng lúa mì vốn đầy đặn kia liền xẹp xuống, cùng rơm lúa mì bị đè bẹp nghiền nát ở một bên.
Hạt lúa mì quét ra, cũng không phải là lập tức có thể dùng được ngay, đó đều là lúa mì trộn lẫn với cám, phải lấy cái sàng để sàng hết lần này đến lần khác, còn phải xử lý bụi bặm.
Anh Cửu Phong dáng dấp rất tốt, không gì không làm được, người người kính ngưỡng, cơ hồ là cực kì hoàn mỹ.
Nhưng mà bây giờ, Thần Quang phát hiện anh có một vấn đề rất lớn.
Anh vậy mà không biết kể chuyện xưa.
"Thế nào? Biểu tình đó của em là sao?" Tiêu Cửu Phong nhíu mày, vì sao cô gái nhỏ lại bày ra dáng vẻ tín ngưỡng tan vỡ.
"Không có gì." Thần Quang thu hồi ánh mắt.
"Không có gì là ý gì?" Tiêu Cửu Phong vẫn cảm thấy không thích hợp lắm.
Đột nhiên có loại cảm giác con thỏ trắng nhỏ do chính mình nuôi lớn muốn tạo phản.
"Em cảm thấy.."Thần Quang mím môi cười, vừa cười vừa nhìn sóng lúa phía xa xa: "Sau này nếu anh không ngủ được, em có thể kể chuyện xưa cho anh nghe!"
Cô thế mà là người sẽ kể chuyện xưa!
Tiêu Cửu Phong nghe được điều này, cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Được, chờ ngày nào đó em kể chuyện xưa cho anh nghe đi." *************%
Thần Quang ở trong túp lều quấy ray tiêu Cửu Phong một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy thời gian không còn sớm, anh liền nói muốn đưa cô về nhà.
Bởi vì bên này muốn nhìn sân đập lúa mì, bàn xong chỉ đưa cô đến con đường đầu thôn kia, đến lúc đó cô tự mình đi vào thôn, anh thì ở trên đường bên này nhìn, như vậy có thể vẫn luôn nhìn theo cô trở về thôn.
"Tự mình đi, không sợ chứ?" Tiêu Cửu Phong hỏi cô như vậy.
"Mới không đâu, không phải là có anh ở phía sau nhìn sao!"
"Được, đi đi." Tiêu Cửu Phong dặn dò: "Sau khi trở về cài then cửa vào, tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút."
"Ừm ừm!"
Thần Quang ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm cái bình sứ kia đi về nhà.
Lúc này đã rất muộn, trong thôn ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, xung quanh một mảnh yên tĩnh, mặt trăng chiếu sáng con đường nhỏ giữa cánh đồng lúa mì.
Thần Quang vui vẻ đi trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại, liền nhìn thấy cuối đường, người kia còn đứng ở nơi đó yên lặng nhìn mình, ở giữa núi non trùng điệp tạo thành một bóng đen rất cao lớn. Thân Quang nhìn đạo thân ảnh này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tư vị không thể nói ra được.
Đan xen rất nhiều ký ức nhỏ vụn, ngọt ngào đắng chát đều dâng lên, trộn lẫn với hương lúa mì màu vàng óng này, giống như thủy triều ở đáy lòng cô tràn ra, cũng ấp ủ ra một tia thơm ngọt.
Thần Quang là cô nhi sư thái nhặt được, trước tượng Phật cổ kính, dưới ánh đèn xanh, cầm cuốn kinh Phật khổ đọc, thân tình duy nhất thu được cũng chẳng qua là sư thái thỉnh thoảng yêu thương.
Sư thái nói cô là một đứa trẻ có phúc khí, kỳ thật trong lòng cô không tin.
Cô nhi không cha không mẹ, có thể có một miếng cơm ăn không chết đói là được rồi, nào có cái phúc khí gì.
Nhưng bây giờ, có một người như vậy, bên trong bóng tối nặng nề, giống như một cây tùng lặng lẽ, đứng ở nơi đó, im lặng chờ đợi chính mình.
Thần Quang thả chậm bước chân, đi từng bước từng bước, thời điểm rốt cuộc đi tới cửa thôn, cô quay đầu lại, lần thứ hai nhìn về phía cuối đường.
Anh vẫn như cũ đứng ở nơi đó, trở thành đồng nhất với cái bóng càng thêm mơ hồ. ...
Mấy ngày bận rộn, lúa mì của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử gần như đều thu hoạch xong, chất đống bên trong sân đập lúa mì.
Sau khi số lúa mì này đến sân đập lúa mì, việc đầu tiên chính là trải phẳng cây lúa mì trước, để cho gia súc kéo trục lăn lúa xoay từng vòng một, những cây lúa mì kia liền chậm rãi được nghiền phẳng, xã viên cầm cái xiên gỗ nhấc lên, phụ nữ vội vàng cầm cái mẹt và chổi tới quét sạch hạt lúa mì bên dưới, sau khi quét xong, lại tiếp tục để cho trục lăn lúa cán cây lúa mì.
Hết lần này đến lần khác lăn xuống, cuối cùng lúa mì vốn đầy đặn kia liền xẹp xuống, cùng rơm lúa mì bị đè bẹp nghiền nát ở một bên.
Hạt lúa mì quét ra, cũng không phải là lập tức có thể dùng được ngay, đó đều là lúa mì trộn lẫn với cám, phải lấy cái sàng để sàng hết lần này đến lần khác, còn phải xử lý bụi bặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận