Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 143
Chương 143Chương 143
Tuệ An nhìn sư muội trên mặt ửng hồng, làn da như sữa dê phiếm hồng thật đúng là đẹp mắt, trong lòng cô ta cũng phải ghen tị: "Có đôi khi gì, là làm gì?"
Thần Quang: "Có đôi khi sẽ trò chuyện, có đôi khi em sẽ chơi đùa tay anh ay anh ấy sẽ vỗ về em, nói em giống một con cún nhỏ."
Chuyện riêng tư như vậy, cô nói ra cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng mà cô rất tò mò.
Cô biết tính tình sư tỷ, nếu mình không nói thật, sư tỷ của cô chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng(*), khẳng định cũng sẽ không nói thật với cô.
(*9)Ý chỉ là mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động
Tuệ An nghe thế thì cảm thấy quá sợ hãi.
Cô ta nhìn kỹ sư muội nhà mình, tin tưởng cô không lừa mình, cô thực sự nói thật.
Tiêu Cửu Phong vậy mà không hề làm chuyện đó với cô!
Đây là có chuyện gì vậy!
Trong lòng Tuệ An khiếp sợ, nhất thời không biết là nên vui hay buồn.
Tiêu Cửu Phong không được, không thể quan hệ, căn bản không phải đàn ông chân chính? Ha ha ha hal
Hay là Tiêu Cửu Phong chướng mắt Thần Quang?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Tuệ An đè xuống khiếp sợ trong lòng, bắt đầu hỏi Thần Quang: "Anh ta, anh ta cho tới giờ chưa từng làm em đau?”
Thần Quang lắc đầu: "Không có, vậy là có đau sao?”
Tuệ An càng thêm dậm chân: "Này, này xem là chuyện gì chứ, đàn ông nhà em căn bản không được! Đó là một tên đàn ông không được! Đó là tên vô dụng!"
Nói xong, chị ta vội vàng lôi kéo Thần Quang vào trong góc khuất, nói vào lỗ tai cô thế này thế nọ một phen.
Thần Quang nghe xong, miệng cũng mở rộng ra, ánh mắt sáng trong cũng trừng một vòng to: "Thật ư? Thật sự là như vậy à?"
Tuệ An khinh bỉ nhìn cô: "Em nghĩ sao? Đây mới là chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, em đây căn bản vẫn là con chim non!"
Sư muội của cô ta thật đáng thương, về sau cả đời phải làm quả phụ, mà không chỉ cả đời làm quả phụ không, cuối cùng ngay cả một đứa trẻ cũng không có, vậy đáng thương nhường nào. Tuệ An cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cô ta phát hiện so tới so lui, sư muội không bằng mình, sư muội đừng mong cuộc sống qua ngày tốt hơn mình.
Nghĩ xem, gả cho một tên đàn ông phế vật, cả đời có thể trông cậy cái gì? Cô ta phảng phất thấy được cuối cùng sư muội bơ vơ không nơi nương tựa, còn rất đáng thương, đến lúc đó cô ta có thể đồng tình mà cho cô chút bố thí!
Cô ta cười than một tiếng: "Phụ nữ a, vẫn là cần đàn ông ban đêm làm dịu mới được, đây mới là dáng vẻ phụ nữ chân chính, em nói hai người cái gì cũng không làm chỉ nằm đó, vậy thì có gì thú vị chứ? Em cho rằng vợ chồng người ta đều như vậy sao? Em cho rằng trẻ con nhà người ta từ đâu mà xuất hiện? Mặc kệ chuyện này, làm sao có đứa nhỏ được!"
Thần Quang giật mình.
Cô rốt cục hiểu ra, thậm chí thấu hiểu triệt để, ngộ ra một cách nhanh chóng!
Cô chỉ vào Tuệ An: "Sư tỷ, năm đó chị cho em xem những sách đó, hèn gì đều xé mất hai trang, có phải chị xé ra lén trữ cho mình xem không?"
Tuệ An bất ngờ không phòng bị, mặt đỏ xấu hổ: "Nói bậy gì thế, làm sao có thể! Chị không có hứng thú với việc này!”
Thần Quang đột nhiên nhớ tới một số chuyện bị cô xem nhẹ: "Em nhớ ra rồi, lúc đó dưới chiếu của chị có vài tờ giấy này nọ, chính là cái này đi!" Tuệ An lúng túng: "Nói hươu nói vượn, em đừng có không việc gì lại vu khống chị!"
Thần Quang: "Còn có, em nhớ ra rồi, lúc đó chị dẫn anh trai kia về, anh ta..."
Tuệ An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng che kín miệng Thần Quang: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Thần Quang: "Được rồi, em không nói nữa."
Tuệ An thấy trái phải không có người: "Thôi, bây giờ chị có việc phải đi vội, hôm nay có chuyện, không được nói cho người khác biết, bằng không chị sẽ véo nát miệng em!”
Thần Quang nhìn bóng lưng sư tỷ của cô vội vàng rời đi.
Sư tỷ của cô trước kia thích nói véo nát miệng cô, có điêu hiện tại cô cũng không sợ.
Tuệ An nhìn sư muội trên mặt ửng hồng, làn da như sữa dê phiếm hồng thật đúng là đẹp mắt, trong lòng cô ta cũng phải ghen tị: "Có đôi khi gì, là làm gì?"
Thần Quang: "Có đôi khi sẽ trò chuyện, có đôi khi em sẽ chơi đùa tay anh ay anh ấy sẽ vỗ về em, nói em giống một con cún nhỏ."
Chuyện riêng tư như vậy, cô nói ra cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng mà cô rất tò mò.
Cô biết tính tình sư tỷ, nếu mình không nói thật, sư tỷ của cô chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng(*), khẳng định cũng sẽ không nói thật với cô.
(*9)Ý chỉ là mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động
Tuệ An nghe thế thì cảm thấy quá sợ hãi.
Cô ta nhìn kỹ sư muội nhà mình, tin tưởng cô không lừa mình, cô thực sự nói thật.
Tiêu Cửu Phong vậy mà không hề làm chuyện đó với cô!
Đây là có chuyện gì vậy!
Trong lòng Tuệ An khiếp sợ, nhất thời không biết là nên vui hay buồn.
Tiêu Cửu Phong không được, không thể quan hệ, căn bản không phải đàn ông chân chính? Ha ha ha hal
Hay là Tiêu Cửu Phong chướng mắt Thần Quang?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Tuệ An đè xuống khiếp sợ trong lòng, bắt đầu hỏi Thần Quang: "Anh ta, anh ta cho tới giờ chưa từng làm em đau?”
Thần Quang lắc đầu: "Không có, vậy là có đau sao?”
Tuệ An càng thêm dậm chân: "Này, này xem là chuyện gì chứ, đàn ông nhà em căn bản không được! Đó là một tên đàn ông không được! Đó là tên vô dụng!"
Nói xong, chị ta vội vàng lôi kéo Thần Quang vào trong góc khuất, nói vào lỗ tai cô thế này thế nọ một phen.
Thần Quang nghe xong, miệng cũng mở rộng ra, ánh mắt sáng trong cũng trừng một vòng to: "Thật ư? Thật sự là như vậy à?"
Tuệ An khinh bỉ nhìn cô: "Em nghĩ sao? Đây mới là chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, em đây căn bản vẫn là con chim non!"
Sư muội của cô ta thật đáng thương, về sau cả đời phải làm quả phụ, mà không chỉ cả đời làm quả phụ không, cuối cùng ngay cả một đứa trẻ cũng không có, vậy đáng thương nhường nào. Tuệ An cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cô ta phát hiện so tới so lui, sư muội không bằng mình, sư muội đừng mong cuộc sống qua ngày tốt hơn mình.
Nghĩ xem, gả cho một tên đàn ông phế vật, cả đời có thể trông cậy cái gì? Cô ta phảng phất thấy được cuối cùng sư muội bơ vơ không nơi nương tựa, còn rất đáng thương, đến lúc đó cô ta có thể đồng tình mà cho cô chút bố thí!
Cô ta cười than một tiếng: "Phụ nữ a, vẫn là cần đàn ông ban đêm làm dịu mới được, đây mới là dáng vẻ phụ nữ chân chính, em nói hai người cái gì cũng không làm chỉ nằm đó, vậy thì có gì thú vị chứ? Em cho rằng vợ chồng người ta đều như vậy sao? Em cho rằng trẻ con nhà người ta từ đâu mà xuất hiện? Mặc kệ chuyện này, làm sao có đứa nhỏ được!"
Thần Quang giật mình.
Cô rốt cục hiểu ra, thậm chí thấu hiểu triệt để, ngộ ra một cách nhanh chóng!
Cô chỉ vào Tuệ An: "Sư tỷ, năm đó chị cho em xem những sách đó, hèn gì đều xé mất hai trang, có phải chị xé ra lén trữ cho mình xem không?"
Tuệ An bất ngờ không phòng bị, mặt đỏ xấu hổ: "Nói bậy gì thế, làm sao có thể! Chị không có hứng thú với việc này!”
Thần Quang đột nhiên nhớ tới một số chuyện bị cô xem nhẹ: "Em nhớ ra rồi, lúc đó dưới chiếu của chị có vài tờ giấy này nọ, chính là cái này đi!" Tuệ An lúng túng: "Nói hươu nói vượn, em đừng có không việc gì lại vu khống chị!"
Thần Quang: "Còn có, em nhớ ra rồi, lúc đó chị dẫn anh trai kia về, anh ta..."
Tuệ An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng che kín miệng Thần Quang: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Thần Quang: "Được rồi, em không nói nữa."
Tuệ An thấy trái phải không có người: "Thôi, bây giờ chị có việc phải đi vội, hôm nay có chuyện, không được nói cho người khác biết, bằng không chị sẽ véo nát miệng em!”
Thần Quang nhìn bóng lưng sư tỷ của cô vội vàng rời đi.
Sư tỷ của cô trước kia thích nói véo nát miệng cô, có điêu hiện tại cô cũng không sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận