Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 227

Chuong 227Chuong 227
Tiêu Cửu Phong cao cao to to, cứ như vậy an tĩnh nhìn cô, một đôi mắt đen thâm trầm lại ôn hòa.
"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, đang suy nghĩ cái gì đó?"
"Cũng không có gì." Thần Quang lắc đầu: "Em thấy bộ dạng này của cô ấy thì trong lòng có chút khổ sở thôi."
"Đối với Thuý Hồng mà nói không phải là tốt nhất sao?"
Anh viết thư cho một người bạn làm việc ở nông trường phương xa, có thể thu nhận Vương Thúy Hồng, Tiêu Bảo Đường đề thư giới thiệu, chỉ cần Vương Thúy Hồng qua đó, thành thật làm việc ở nông trường kia thì sẽ luôn có đủ ăn và đủ mặc.
Rời khỏi đây và đi đến một nơi mà không ai biết øì về cô ta, dùng thân phận góa phụ để bắt đầu cuộc sống mới của mình.
"Vậy thì thật là tốt." Thần Quang chép miệng: "Nhưng em vẫn hy vọng tất cả mọi người đều đối xử tốt, có thể tốt hơn nữa!"
"Em đó.." Tiêu Cửu Phong đến gần, xoa xoa đầu cô: "Con người sống ở trên đời, có lên có xuống, có buồn có vui, đây mới là nhân sinh, em đọc nhiều kinh Phật như vậy, chẳng lẽ nhìn không thấu sao?"
"Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là kinh Phật!" Thần Quang thở dài nói: "Trong kinh Phật chỉ có chữ, mà trước mắt em nhìn thấy lại là con người, người sống sờ sờ."
Trong kinh Phật chỉ nói nhân sinh có tám khổ, nói con người tham sân si mạn(*), nhưng cô lại thấy được khát vọng của con người lúc thiếu ăn, chấp nhất để sinh tôn, bày tỏ nhiều hy vọng đối với cuộc sống.
[Chú thích: Là bốn trong sáu phiền não gồm: tham ái, sân hận, si mê, ngạo mạn. ]
Lưu manh muốn cưới vợ, cô gái muốn gả cho đàn ông, lão nông dân mong muốn thu hoạch bội thu, bà nội khát vọng ôm cháu trai, đây chính là đại đội sản xuất Hoa Câu Tử hẻo lánh, đây chính là cuộc sống tục khí, cũng là những con người sống động ở nơi này.
Tiêu Cửu Phong trầm mặc.
Anh nhìn cô, một hồi rất lâu cũng không nói gì.
Có đôi khi anh cảm thấy mình đã đủ hiểu cô vợ nhỏ của mình, thế nhưng thỉnh thoảng cô lại cho anh một suy nghĩ ngoài sức tưởng tượng.
Am Vân Kính mười mấy năm Thanh Đăng Cổ Phật, làm cho tâm tình của cô giống như trẻ con, cũng làm cho tâm tính của cô phá lệ thông thấu.
Anh cầm tay của cô, dẫn cô về nhà.
Hai người vai kề vai cũng không nói thêm gì nữa.
Khi đi tới phía sau nhà, bên trong sương mù mông lung kia, vừa lúc có màu đỏ mờ mit choáng nhiễm bầu trời này, trời xám xịt lộ ra một chút màu hồng ấm áp.
"Trời đã sáng, mặt trời sắp ló dạng."
Thần Quang vừa nhìn thấy, cô ngửa mặt lên nhìn.
Trong ánh sáng ban mai này, trên gương mặt cô lộ ra màu đỏ bừng bừng, trong mắt cũng mang theo một chút ý cười.
Trong mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên ấm áp: "Đúng vậy, mặt trời lộ ra, hết thảy mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn."
Anh cũng không muốn tiên đoán cái gì, nhưng căn cứ theo phán đoán của anh, thời đại này sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lở đất vào thời điểm này.
Đến lúc đó hết thảy đều sẽ biến hóa.
"Em có muốn đi vào trong thành không?" Tiêu Cửu Phong thấp giọng hỏi.
"Muốn chứ!" Thần Quang cho là anh nói tới việc đi chợ trong thành: "Em còn đang thèm ăn mì của nhà kia, món đó ăn ngon thật!"
Tiêu Cửu Phong biết cô hiểu lầm, nhưng mà cũng không có giải thích.
Vẫn còn rất nhiều thời gian bọn họ bên cạnh nhau, tất cả mọi thứ có thể thực hiện từ từ.
Thần Quang nhớ rõ đó là một buổi sáng, trong loa phóng thanh đột nhiên phát ra âm thanh kèm theo tiếng tạp âm rè rè rẹt rẹt kia là tiếng Tiêu Bảo Đường bắt đầu hô: "Tứ Hổ bang bị bắt, Tứ Hổ bang tác oai tác quái nhiều năm, ý đồ ăn cắp quyền lợi cao hơn, mang đến tai họa nặng nề cho quốc gia và nhân dân, hiện tại chúng ta rốt cục cũng có thể đập tan bọn họ!"
Thần Quang nghe vậy có chút bối rối, tựa vào trong ngực Tiêu Cửu Phong, nhịn không được hỏi: "Anh Cửu Phong ơi, rốt cuộc Tứ Hổ bang là chuyện øì thế? Làm thế nào nó có thể đột nhiên bị đập tan vậy ạ?"
Tiêu Cửu Phong ôm lấy cô, thật lâu sau cũng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận