Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 112

Chương 112Chương 112
Ánh mắt của Vương Kim Long như khoá chặt cô lại, lát sau mới gật đầu đáp: "Đúng là nên bồi bổ thật tốt."
Thần Quang thấy hắn không nói gì nữa, vội vàng nói: "Vậy tôi đi trước."
Vương Kim Long nở nụ cười: "Ừm, chị đâu mau đi qua đi, tránh cho Cửu Phong đói bụng."
Thần Quang mím môi, gật đầu với hẳn, sau đó vội vàng bước nhanh rời đi.
Chờ đến sân đập lúa mì, trời gần như đã tối đen, liếc mắt một cái, Tiêu Cửu Phong đang ở nơi đó dùng xẻng gỗ quét lúa mì trên mặt đất, đem những bông lúa mì lăn lộn nhưng chưa kịp cất đi đặt sang một bên, để buổi tối khỏi bị gió thổi.
Cô vội vã đi qua: "Anh Cửu Phong, ăn cơm thôi!"
Tiêu Cửu Phong thấy cô tới đây, ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn: "Không phải đã nói với em lát nữa có người khác đến thay anh sao, anh trở về ăn là được rồi."
Thần Quang nở nụ cười: "Em đưa tới đây cho anh, anh cũng đỡ phải chạy một chuyến, hơn nữa em sợ anh quá đói mài”
Nói xong, cô liền đi vào trong túp lều bên cạnh, lấy trứng gà và bánh bột ngô, lại mở bình gốm sứ ra. "Nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi, hiện tại vừa vặn."
Tiêu Cửu Phong cũng buông bỏ công việc trong tay, vừa vặn lúc này người đến thay anh đã tới, anh nói với người ta một tiếng, để người ta trở vê.
Trên sân đập lúa mì thanh tịnh lại, Tiêu Cửu Phong đi vào bên trong lều cỏ, ngồi xuống ở cửa lều cỏ, cầm lấy cháo và dưa muối, ăn bánh bột ngô.
Anh nhìn thấy quả trứng gà, liền liếc Thần Quang một cái: "Không phải là để cho em ăn sao?"
Thần Quang cười với anh: "Em cũng không cần làm công việc nặng nhọc, ăn cái này làm gì, anh Cửu Phong, anh mỗi ngày vất vả như vậy, nhanh chóng ăn một chút bồi bổ đi."
Tiêu Cửu Phong nhìn sang, lúc cô cười hàm răng trắng nhỏ lộ ra, mắt hạnh nhân cong cong, mang theo ý tứ lấy lòng.
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ: "Ngốc chết đi được."
Thần Quang lại gần: "Coi như em ngốc đi."
Tiêu Cửu Phong lười để ý tới cô, sau khi lột trứng gà ra, đưa đến bên miệng cô: "Ăn đi."
Chỉ có hai chữ, mệnh lệnh cực kì ngắn gọn.
Thần Quang nhìn quả trứng gà được đưa đến bên miệng, trắng sáng mềm nhũn, lộ ra mùi trứng gà.
Rốt cuộc cô cũng cắn một cái.
Tiêu Cửu Phong lúc này mới cam qua, tự mình cắn một cái.
Mặt Thần Quang đỏ lên, hai người cùng nhau ăn một quả trứng gà đó.
Tiêu Cửu Phong lại đút cho cô một ngụm cháo, cô ngượng ngùng, tự mình nhận lấy thìa uống một ngụm, bằng không ăn hết trứng gà e rằng sẽ khát.
Một quả trứng gà vốn không lớn, rất nhanh hai người đã ăn sạch, bánh bột ngô và cháo cũng thấy đáy, Thần Quang thu dọn lồng vải và bình gốm sứ.
Lễ ra bây giờ cô nên trở về, nhưng lại không nỡ.
Cô chui vào lều nhìn một chút: "Anh Cửu Phong, tối nay anh sẽ ngủ ở đây à?"
Tiêu Cửu Phong cởi áo khoác ra, treo ở cửa túp lều, sau đó chui vào: "Ừ."
Lều là dùng gậy gỗ và nhánh cây lúa mì tạm thời dựng thành, cũng không lớn, so với trong nhà bọn họ còn nhỏ hơn, hai người ở trong lêu này, không gian nhất thời có vẻ chật chội.
Hương lúa mì kết hợp cùng với khí tức nam tính mãnh liệt trên người của đàn ông đập vào mặt, Thần Quang lâm vào bối rối.
Cô đột nhiên có chút không nỡ rời đi.
Về nhà, tự mình một người lẻ loi trơ trọi nằm ở trên giường, cô có chút sợ hãi.
Vẫn là nơi này tốt hơn.
Cô dựa vào cánh tay Tiêu Cửu Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Cửu Phong, nếu không..." Tiêu Cửu Phong: "Nếu không cái gì?"
Thần Quang mím môi cười, nhỏ giọng lấy lòng nói: "Nếu không thì em không trở về, ngủ cùng anh ở chỗ này?"
Tiêu Cửu Phong cúi đầu, nhìn về phía cô: "Nơi này không thoải mái bằng trong nhà."
Túp lều ngột ngạt, lại chỉ có chiếu cỏ, nào giống như trong nhà, muốn lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế đó, tứ ngưỡng bát xoa (*) cũng tùy ý.
Thần Quang bĩu môi: "Nhưng mà... Ở nơi này có anh đấy thây!"
Chú thích:
(9Tứ ngưỡng bát xoa: chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận