Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 189
Chương 189Chương 189
Tối hôm nay, cô ta thấy Trần Thiết Xuyên ngủ thiếp đi thì len lén xuống giường, nên cũng mặc quần áo đi giày, lặng lẽ không một tiếng động mở cửa ra, cô ta cũng rón rén ra ngoài, sau đó giống như Thần Quang, đi thẳng về cánh đồng cao lương ở phía Bắc.
Cô ta đi đến cánh đồng cao lương sớm hơn Thần Quang.
Đến vùng đất cao lương, từ xa cô ta đã nhìn thấy lều trại nằm ở đó, nghĩ đến người đàn ông mình tha thiết ước mơ đang ngủ trong cái lều kia, tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta đã sớm hỏi thăm, đúng là đêm nay Tiêu Cửu Phong trực đêm.
Một người đàn ông ngủ một mình bên trong túp lều không có phụ nữ bên cạnh, anh không cảm thấy cô đơn sao?
Cô ta muốn đi qua đó rồi nói cho anh biết rõ sự thật về nàng dâu của anh, và sau đó ôm lấy anh, an ủi anh.
Tự biên tự diễn xong thì cô ta nhanh cuốc bộ đi về phía lều trại, lúc đi tới lều trại thì cô ta dừng bước, đang nghĩ xem mình nên chui vào như thế nào, với cả nên nói như thế nào? Nếu anh tức giận sau khi nghe thấy thì sao, cô ta nên làm gì?
Cô giơ tay lên, sờ vào nút áo của mình. Cô ta cũng đã được ga cho đàn ông, loại chuyện này đã sớm thành thục, làm thế nào để khiến cho một người đàn ông có cảm giác, kỳ thật cô ta cũng rất rành.
Vương Thuý Hồng chuẩn bị khom lưng muốn đi vào.
Ai ngờ được là đúng lúc này, cô ta nghe được bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của một người đàn ông, mang theo một chút trêu chọc: "Như thế nào, không chịu nổi cô đơn sao?”
Khuôn mặt Vương Thúy Hồng đỏ bừng lên.
Đôi môi của cô ta run rẩy, phải đó, cô ta không thể chịu đựng được sự cô đơn, cô ta muốn chiếm lấy anh.
Trên đời này, Vương Thuý Hồng chỉ muốn có được Tiêu Cửu Phong, ngoại trừ anh ra thì cho dù là ai cũng không thể thay thế được!
Cô ta khế nói: "Vâng ạ."
Nhưng mà sau khi cô vừa nói lời này ra, ngữ điệu của người đàn ông bên trong kia trong nháy mắt thay đổi: "Lại là cô."
Anh cảm giác thất vọng và có hơi hờ hững.
Trái tim Vương Thúy Hồng lập tức lạnh như băng, anh cho rằng là ai kia chứ? Anh tưởng cô ta là aihal?
Anh đây là đang chờ ai, chờ cô vợ nhỏ rách nát kia cua anh sao?
Vương Thúy Hồng hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nói: "Anh đang đợi cô ta sao? Anh thực sự coi cô ấy là bảo bối! Tiêu Cửu Phong à, uổng công anh thông minh hai đời, thế nhưng lại bị một ni cô nhỏ lừa gạt, anh đội bao nhiêu nón xanh(*) rồi anh có biết hay không?"
[Chú thích: (*) Đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng. ]
Khi Vương Thúy Hồng nói ra những lời này, Tiêu Cửu Phong nằm ở trong túp lều hai tay kê sau đầu, miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó(*), anh trào phúng cười lạnh: "Vương Thúy Hồng à, cô còn chưa nói xong hả?"
[Chú thích: (*) Cây đuôi chó:
Còn gọi là đuôi chồn tóc, đuôi chồn quả đen, Hầu vĩ tóc, tên khoa học Uraria crinita (L) Desv. ex D.,, thuộc họ Đậu (Fabaceae). Đuôi chó là loại cây nhỏ, cao khoảng 1,5m. Lá có 3-5 lá chét hình trái xoan dài. ]
Anh là tạo nghiệp gì hay sao mà lại gặp phải một người phụ nữ như cô ta.
Vương Thúy Hồng nghe thấy anh trả lời một cách lạnh lùng, trong lòng bỗng thấy có chút khổ sở và khó chịu, trên người cũng cảm thấy thê lương lạnh lẽo.
Gô ta còn chưa kịp dây dưa xong, vậy mà anh lại hỏi cô ta đã xong chưa, nhưng cô ta làm sao có thể xong được chứ? Lúc trước là cô ta và anh cùng nhau xuyên không đến thời đại xa lạ này, nó cũng không hoàn toàn giống như thế giới song song với thời trước của bọn họ, tất cả mọi thứ xung quang đều xa lạ, cô ta không biết nên làm cái gì bây giờ, thời điểm đó anh giống như một tia sáng, chiếu sáng cho cô ta rồi cứu giúp cô ta.
Ở thế giới này, tuy rằng nói con gái có thể gánh nửa bầu trời, nhưng là nông thôn hẻo lánh lạc hậu, đàn ông và đàn bà ngu dốt, thực chất quan niệm bên trong bọn họ đã ăn sâu bén rễ, không ai đủ quý trọng cô ta, cũng không ai có thể đủ hiểu rõ anh, chỉ có anh mới có thể hiểu.
Tối hôm nay, cô ta thấy Trần Thiết Xuyên ngủ thiếp đi thì len lén xuống giường, nên cũng mặc quần áo đi giày, lặng lẽ không một tiếng động mở cửa ra, cô ta cũng rón rén ra ngoài, sau đó giống như Thần Quang, đi thẳng về cánh đồng cao lương ở phía Bắc.
Cô ta đi đến cánh đồng cao lương sớm hơn Thần Quang.
Đến vùng đất cao lương, từ xa cô ta đã nhìn thấy lều trại nằm ở đó, nghĩ đến người đàn ông mình tha thiết ước mơ đang ngủ trong cái lều kia, tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta đã sớm hỏi thăm, đúng là đêm nay Tiêu Cửu Phong trực đêm.
Một người đàn ông ngủ một mình bên trong túp lều không có phụ nữ bên cạnh, anh không cảm thấy cô đơn sao?
Cô ta muốn đi qua đó rồi nói cho anh biết rõ sự thật về nàng dâu của anh, và sau đó ôm lấy anh, an ủi anh.
Tự biên tự diễn xong thì cô ta nhanh cuốc bộ đi về phía lều trại, lúc đi tới lều trại thì cô ta dừng bước, đang nghĩ xem mình nên chui vào như thế nào, với cả nên nói như thế nào? Nếu anh tức giận sau khi nghe thấy thì sao, cô ta nên làm gì?
Cô giơ tay lên, sờ vào nút áo của mình. Cô ta cũng đã được ga cho đàn ông, loại chuyện này đã sớm thành thục, làm thế nào để khiến cho một người đàn ông có cảm giác, kỳ thật cô ta cũng rất rành.
Vương Thuý Hồng chuẩn bị khom lưng muốn đi vào.
Ai ngờ được là đúng lúc này, cô ta nghe được bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của một người đàn ông, mang theo một chút trêu chọc: "Như thế nào, không chịu nổi cô đơn sao?”
Khuôn mặt Vương Thúy Hồng đỏ bừng lên.
Đôi môi của cô ta run rẩy, phải đó, cô ta không thể chịu đựng được sự cô đơn, cô ta muốn chiếm lấy anh.
Trên đời này, Vương Thuý Hồng chỉ muốn có được Tiêu Cửu Phong, ngoại trừ anh ra thì cho dù là ai cũng không thể thay thế được!
Cô ta khế nói: "Vâng ạ."
Nhưng mà sau khi cô vừa nói lời này ra, ngữ điệu của người đàn ông bên trong kia trong nháy mắt thay đổi: "Lại là cô."
Anh cảm giác thất vọng và có hơi hờ hững.
Trái tim Vương Thúy Hồng lập tức lạnh như băng, anh cho rằng là ai kia chứ? Anh tưởng cô ta là aihal?
Anh đây là đang chờ ai, chờ cô vợ nhỏ rách nát kia cua anh sao?
Vương Thúy Hồng hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nói: "Anh đang đợi cô ta sao? Anh thực sự coi cô ấy là bảo bối! Tiêu Cửu Phong à, uổng công anh thông minh hai đời, thế nhưng lại bị một ni cô nhỏ lừa gạt, anh đội bao nhiêu nón xanh(*) rồi anh có biết hay không?"
[Chú thích: (*) Đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng. ]
Khi Vương Thúy Hồng nói ra những lời này, Tiêu Cửu Phong nằm ở trong túp lều hai tay kê sau đầu, miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó(*), anh trào phúng cười lạnh: "Vương Thúy Hồng à, cô còn chưa nói xong hả?"
[Chú thích: (*) Cây đuôi chó:
Còn gọi là đuôi chồn tóc, đuôi chồn quả đen, Hầu vĩ tóc, tên khoa học Uraria crinita (L) Desv. ex D.,, thuộc họ Đậu (Fabaceae). Đuôi chó là loại cây nhỏ, cao khoảng 1,5m. Lá có 3-5 lá chét hình trái xoan dài. ]
Anh là tạo nghiệp gì hay sao mà lại gặp phải một người phụ nữ như cô ta.
Vương Thúy Hồng nghe thấy anh trả lời một cách lạnh lùng, trong lòng bỗng thấy có chút khổ sở và khó chịu, trên người cũng cảm thấy thê lương lạnh lẽo.
Gô ta còn chưa kịp dây dưa xong, vậy mà anh lại hỏi cô ta đã xong chưa, nhưng cô ta làm sao có thể xong được chứ? Lúc trước là cô ta và anh cùng nhau xuyên không đến thời đại xa lạ này, nó cũng không hoàn toàn giống như thế giới song song với thời trước của bọn họ, tất cả mọi thứ xung quang đều xa lạ, cô ta không biết nên làm cái gì bây giờ, thời điểm đó anh giống như một tia sáng, chiếu sáng cho cô ta rồi cứu giúp cô ta.
Ở thế giới này, tuy rằng nói con gái có thể gánh nửa bầu trời, nhưng là nông thôn hẻo lánh lạc hậu, đàn ông và đàn bà ngu dốt, thực chất quan niệm bên trong bọn họ đã ăn sâu bén rễ, không ai đủ quý trọng cô ta, cũng không ai có thể đủ hiểu rõ anh, chỉ có anh mới có thể hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận