Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 157
Chương 157Chương 157
Thần Quang: "Trời đã chiều rồi, tôi vẫn nên trở về nhà trước đã, bằng không ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Vương Kim Long: "Sợ cái gì chứ, ở đây không phải là còn có tôi sao? Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để cho cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì."
Lời này nói vô cùng thành khẩn.
Thần Quang nhìn thoáng qua Vương Kim Long, cô cảm thấy con người Vương Kim Long này cũng rất tốt, ít nhất lúc nói lời này là hắn nói thật lòng.
Thế nhưng cô lại không muốn để Vương Kim Long bảo vệ cho mình.
Cô chỉ muốn để cho Tiêu Cửu Phong bảo vệ cô mà thôi.
Thần Quang lắc đầu: "Cám ơn anh, nhưng tôi thực sự phải quay về, tôi còn phải về nhà để nấu cơm."
Nói xong câu đó, Thần Quang cúi đầu đi thẳng về phía trước, cô cũng không có ý định phản ứng lại với Vương Kim Long nữa.
Vương Kim Long nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nhưng ni cô nhỏ này nhìn rất thẹn thùng, đã thế còn rất nghe lời Tiêu Cửu Phong nói, xem ra xuống tay từ chỗ ni cô nhỏ là không thích hợp. Nghĩ như vay han quyet dinh doi den ngay khac han phai di tìm Tiêu Cửu Phong, tự mình nói với Tiêu Cửu Phong, xem mình có đủ điều kiện hay không.
Nếu Tiêu Cửu Phong nguyện ý gả ni cô nhỏ này cho hắn, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nếu Vương Kim Long đã có ý nghĩ này thì hắn cũng sẽ không kì kèo.
Hắn có tính khí vô cùng mạnh mẽ, hắn thường nghĩ nếu như hắn sinh ra ở cổ đại, vậy nhất định là người mang binh đánh giặc, có thể vứt bỏ thể diện, cũng có thể sử dụng thủ đoạn.
Cho nên sau khi hắn xuống núi, ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp đi tìm Tiêu Cửu Phong, ai mà biết được sau khi thăm dò, nghe nói Tiêu Cửu Phong ở chỗ làm công bàn chuyện với đại đội sản xuất của bọn họ.
Vương Kim Long cũng không ngoảnh lại, trực tiếp chạy tới chỗ làm công, sau khi đi qua đó, cách thật xa đã nhìn thấy Tiêu Cửu Phong và Tiêu Bảo Đường ở dưới một gốc cây táo sắp rụng sạch lá, hai người ngồi đó, lấy nhánh cây ra dấu trên mặt đất, rõ rang là đang bàn chuyện.
Vương Kim Long đợi một hồi, thấy bọn họ còn đang thảo luận, bản thân liền có chút sốt ruột, nghĩ tới nàng dâu nhỏ làm tim gan người ta run rẩy, hắn dứt khoát ho khan một tiếng.
Tiêu Bảo Đường nghe thấy tiếng ho khan, ngẩng đầu nhìn Vương Kim Long, chào hắn một tiếng, Vương Kim Long lúc này mới đi qua, nói là tìm Tiêu Cửu Phong có việc.
Tiêu Cửu Phong: "Có việc gì cậu cứ nói đi."
Vương Kim Long: "Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện một lát."
Tiêu Cửu Phong ngay cả việc nhìn cũng không muốn nhìn hắn ta nhiều thêm một cái: "Chuyện gì?"
Vương Kim Long: "Là việc riêng, không phải việc công."
Tiêu Cửu Phong ngẩng đầu, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó đứng dậy cùng hắn ta đi qua phía bên kia.
Vương Kim Long thấy Tiêu Bảo Đường còn ngó đầu ra nhìn bên này, rốt cuộc là liên quan đến chuyện gì, hắn ta không muốn để người khác biết, lại đi xa thêm một chút đến phía sau rừng cây bên cạnh.
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt lãnh đạm: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Vương Kim Long nở nụ cười tiếp chuyện: "Ôi, Cửu Phong này, chúng ta cũng xem như quen biết từ thời cởi truồng tắm mưa, quen biết nhiều năm như vậy, không dám nhận là không quen biết, kỳ thực cũng coi như là anh em tốt đúng không? Tôi đây trong lòng vẫn luôn khâm phục cậu, vô cùng khâm phục, cảm thấy cậu thật sự là một nhân vật lớn, chỉ là ngoài miệng khó nói ra." Tiêu Cửu Phong: "Nói đại đi, đừng có vòng vèo nữa."
Vương Kim Long: "Kỳ thực là như vậy, cô vợ nhỏ nhà cậu, à mà không đúng, đó không phải vợ cậu, chính là cô gái Thần Quang mà cậu nuôi kia, cô ấy mắt thấy sắp đủ tuổi rồi đúng không? Cô ấy đã không phải là vợ của cậu, vậy cô ấy dù sao vẫn nên gả cho người khác đi."
Tiêu Cửu Phong lúc này mới nhìn hắn ta một cái: "Đúng vậy. Nhưng mà thì sao chứ?”
Vương Kim Long: "Nếu cô ấy đã không phải vợ cậu, cậu cũng không tính cưới cô ấy, vậy thì không thể làm gì khác được rồi."
Thần Quang: "Trời đã chiều rồi, tôi vẫn nên trở về nhà trước đã, bằng không ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Vương Kim Long: "Sợ cái gì chứ, ở đây không phải là còn có tôi sao? Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để cho cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì."
Lời này nói vô cùng thành khẩn.
Thần Quang nhìn thoáng qua Vương Kim Long, cô cảm thấy con người Vương Kim Long này cũng rất tốt, ít nhất lúc nói lời này là hắn nói thật lòng.
Thế nhưng cô lại không muốn để Vương Kim Long bảo vệ cho mình.
Cô chỉ muốn để cho Tiêu Cửu Phong bảo vệ cô mà thôi.
Thần Quang lắc đầu: "Cám ơn anh, nhưng tôi thực sự phải quay về, tôi còn phải về nhà để nấu cơm."
Nói xong câu đó, Thần Quang cúi đầu đi thẳng về phía trước, cô cũng không có ý định phản ứng lại với Vương Kim Long nữa.
Vương Kim Long nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nhưng ni cô nhỏ này nhìn rất thẹn thùng, đã thế còn rất nghe lời Tiêu Cửu Phong nói, xem ra xuống tay từ chỗ ni cô nhỏ là không thích hợp. Nghĩ như vay han quyet dinh doi den ngay khac han phai di tìm Tiêu Cửu Phong, tự mình nói với Tiêu Cửu Phong, xem mình có đủ điều kiện hay không.
Nếu Tiêu Cửu Phong nguyện ý gả ni cô nhỏ này cho hắn, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nếu Vương Kim Long đã có ý nghĩ này thì hắn cũng sẽ không kì kèo.
Hắn có tính khí vô cùng mạnh mẽ, hắn thường nghĩ nếu như hắn sinh ra ở cổ đại, vậy nhất định là người mang binh đánh giặc, có thể vứt bỏ thể diện, cũng có thể sử dụng thủ đoạn.
Cho nên sau khi hắn xuống núi, ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp đi tìm Tiêu Cửu Phong, ai mà biết được sau khi thăm dò, nghe nói Tiêu Cửu Phong ở chỗ làm công bàn chuyện với đại đội sản xuất của bọn họ.
Vương Kim Long cũng không ngoảnh lại, trực tiếp chạy tới chỗ làm công, sau khi đi qua đó, cách thật xa đã nhìn thấy Tiêu Cửu Phong và Tiêu Bảo Đường ở dưới một gốc cây táo sắp rụng sạch lá, hai người ngồi đó, lấy nhánh cây ra dấu trên mặt đất, rõ rang là đang bàn chuyện.
Vương Kim Long đợi một hồi, thấy bọn họ còn đang thảo luận, bản thân liền có chút sốt ruột, nghĩ tới nàng dâu nhỏ làm tim gan người ta run rẩy, hắn dứt khoát ho khan một tiếng.
Tiêu Bảo Đường nghe thấy tiếng ho khan, ngẩng đầu nhìn Vương Kim Long, chào hắn một tiếng, Vương Kim Long lúc này mới đi qua, nói là tìm Tiêu Cửu Phong có việc.
Tiêu Cửu Phong: "Có việc gì cậu cứ nói đi."
Vương Kim Long: "Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện một lát."
Tiêu Cửu Phong ngay cả việc nhìn cũng không muốn nhìn hắn ta nhiều thêm một cái: "Chuyện gì?"
Vương Kim Long: "Là việc riêng, không phải việc công."
Tiêu Cửu Phong ngẩng đầu, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó đứng dậy cùng hắn ta đi qua phía bên kia.
Vương Kim Long thấy Tiêu Bảo Đường còn ngó đầu ra nhìn bên này, rốt cuộc là liên quan đến chuyện gì, hắn ta không muốn để người khác biết, lại đi xa thêm một chút đến phía sau rừng cây bên cạnh.
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt lãnh đạm: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Vương Kim Long nở nụ cười tiếp chuyện: "Ôi, Cửu Phong này, chúng ta cũng xem như quen biết từ thời cởi truồng tắm mưa, quen biết nhiều năm như vậy, không dám nhận là không quen biết, kỳ thực cũng coi như là anh em tốt đúng không? Tôi đây trong lòng vẫn luôn khâm phục cậu, vô cùng khâm phục, cảm thấy cậu thật sự là một nhân vật lớn, chỉ là ngoài miệng khó nói ra." Tiêu Cửu Phong: "Nói đại đi, đừng có vòng vèo nữa."
Vương Kim Long: "Kỳ thực là như vậy, cô vợ nhỏ nhà cậu, à mà không đúng, đó không phải vợ cậu, chính là cô gái Thần Quang mà cậu nuôi kia, cô ấy mắt thấy sắp đủ tuổi rồi đúng không? Cô ấy đã không phải là vợ của cậu, vậy cô ấy dù sao vẫn nên gả cho người khác đi."
Tiêu Cửu Phong lúc này mới nhìn hắn ta một cái: "Đúng vậy. Nhưng mà thì sao chứ?”
Vương Kim Long: "Nếu cô ấy đã không phải vợ cậu, cậu cũng không tính cưới cô ấy, vậy thì không thể làm gì khác được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận