Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 151

Chương 151Chương 151
Thần Quang nghe thấy thế, quả thực như quả bóng đầy hơi thiếu chút nữa nổ tung, cô vung gậy đốt lửa: "Ngay từ đầu anh có nói, nhưng em cho rằng đó là lúc đầu, em em... em không biết đâu! Dù sao anh thật quá đáng, anh gạt em, em vẫn cho rằng em là vợ anh, nhưng thật ra là không phải, anh đều đang lừa gạt em!!!"
Tiêu Cửu Phong đưa tay ra muốn đón lấy gậy đốt lửa trong tay cô.
Thần Quang hừ một tiếng, đương nhiên không cho, đánh chết cũng không cho! Nói không cho thì sẽ không cho!
Tiêu Cửu Phong: "Củi lửa sắp rớt ra cả rồi."
Thần Quang hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu xem, quả nhiên thấy một que củi đang cháy sắp rơi xuống, đốm lừa nhỏ đều sắp rớt ra, phỏng chừng là do vừa rồi cô vội vàng rút gậy đốt lửa bên trong ra.
Cô vội nói: "Chao ôi, mau mau chữa cháy thôi!"
Tiêu Cửu Phong đỡ lấy gậy đốt lửa, rất nhanh anh đã hất đốm lửa nhỏ này vào trong lần nữa.
Mối nguy hiểm đã được loại bỏ.
Thần Quang thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhẹ nhàng thở ra xong, cô lại nhìn Tiêu Cửu Phong, căn bản vẫn thấy tức giận thế nào đó.
Mãi cho đến khi cơm tối được bày lên bàn, cô cũng không muon liec nhìn anh một cái.
Ngay cả ba chữ "anh Cửu Phong" cô cũng không muốn kêu, trực tiếp nói: "Này, cầm đũa của anh đây."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, mắt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ.
Mới bao lâu từ "anh Cửu Phong" còn rất dịu dàng mà nay đã thành "này" lạnh như băng.
Nhưng mà anh cũng không nói gì, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Thức ăn vẫn rất ngon miệng, bởi vì Tiêu Cửu Phong chỉ lấy một nửa lương thực nguyên hạt(*) đi đổi lương thực thô, trong nhà còn lúa mì tương đối nhiều, đống lúa mì đó đều tranh thủ lấy xay thành bột mì, bột mì trắng bóng, làm món ăn nào cũng rất hợp và ngon.
[Chú thích: (#) Lương thực nguyên hạt là lương thực loại tốt gồm bột mì trắng và gạo còn lương thực thô là lương thực phụ gồm ngô, khoai, sắn, đậu]
Thần Quang cũng không nỡ ăn trực tiếp như vậy, cô đều trộn với cao lương khoai lang hoặc bột ngô để ăn, cho dù trộn với lương thực thô, có bột mì ở trong cũng ngon hơn là chỉ ăn lương thực thô, ít nhất sẽ không nghẹn cổ họng như bánh cao lương hấp.
Hơn nữa ở đây Tiêu Cửu Phong sẽ lại nghĩ ra cách, trong nhà có đồ ăn ướp, lại có dế bắt được trước đó, còn có bánh rau hấp. Thân Quang đem cắt dưa muối ngâm thành những mẩu nhỏ, dùng thêm một chút dầu mè trộn qua, kẹp vài cái vào bánh lương thực thô mà ăn, vừa thơm ngào ngạt lại còn dẻo dẻo, không biết thì nhìn vào thật sự còn tưởng rằng là thịt băm sợi cơ.
Thần Quang đương nhiên biết, nhà người khác có thể không nỡ ăn như vậy, ít nhất người bình thường không ng dùng dầu mè, có nhà lúc xào rau trực tiếp cầm một nắm bông vải xoa đầu lau trong nồi là xong, đâu thể nào mỗi ngày đều sử dụng như cô.
Nghĩ đến bản thân có thể ăn được những thứ tốt như vậy, Thần Quang đột nhiên hết bực.
Anh đối với mình quả thật quá tốt, cho dù che giấu mình những chuyện này, nhưng anh... Cũng không phải là ác ý gì.
Anh chỉ không muốn cưới mình làm vợ mà thôi.
Thần Quang nghĩ đến đây, không thể nói lên được cảm nhận trong lòng mình, mất mát hay là vừa lòng? Hay chỉ là một loại cảm giác không thoải mái mà không thể nói rõ ra được?
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại đột nhiên mở miệng: "Em cảm thấy anh cố ý lừa gạt em sao?"
Thần Quang phờ phac iu xìu: "Hình như cũng không phải là vậy, ngay từ đầu quả thật anh đã nói rõ rồi." Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đang có phần mất mát của cô: "Lúc đó nhìn em trông rất gầy, rất nhỏ con, tuổi cũng không lớn, bản thân anh còn chưa trưởng thành, quả thật anh không thể coi em là vợ để mà đối xử."
Chính xác mà nói, lúc đó Tiêu Cửu Phong cảm thấy chính mình đã đem về một cô gái bé nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận