Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 193
Chương 193Chương 193
Vương Thúy Hồng ngây người ra đứng yên tại chỗ.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cửu Phong là người lý trí, kiếp trước tính cách anh xa xôi lạnh lùng, đời này anh cười đùa giận dữ xem nhẹ tất cả, nhưng cô ta không ngờ tới rằng một người đàn ông quyền cao chức trọng không thể với tới như vậy lại có một mặt khác như thế này.
Bên trong vùng đất cao lương hoang vắng, vào một đêm khuya tối tăm thế này, trong cái lều rách nát và thô sơ này, với tư thế cuồng dã và thô kệch như vậy, anh cứ như thế mà chuyên tâm lăn lộn với một người phụ nữ.
Giờ khắc này, Vương Thúy Hồng cảm nhận được sâu sắc khát vọng dâng cao của người đàn ông này, một cảm giác vô cùng rõ ràng và mãnh liệt như thủy triều.
Chỉ có điều là tất cả những chuyện này không phải làm với cô ta mà là với người phụ nữ khác.
Đêm hôm đó, Vương Thúy Hồng rời khỏi túp lều, cô ta đi lang thang trên cánh đồng hoang vu giống như du hồn, đi vào trong núi sâu ít người qua lại, chỉ biết dựa người vào thân cây dại xù xì.
Cô ta thực sự tuyệt vọng.
Cô ta sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời, cố gắng hết mình để tìm được một nơi thuộc về mình ở cái nơi lạc hậu ngu muội này, thế nhưng cái mà cô muốn thuộc về kia, bây giờ đã thuộc về người phụ nữ khác.
Người đàn ông đó không thèm để ý đến cô ta nữa rồi.
****************%
Khi chiếc lá vàng cuối cùng trên núi Thập Ngưu nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, khi những cánh chim nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cây trơ trọi, mùa đông thực sự đã đến.
Lúc này cao lương đã được thu xong, hoa màu trong ruộng nên trồng cũng đều được trồng ổn cả rồi, nông dân trong thôn rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi một hơi.
Đàn ông bắt đầu ở nhà đan bện một cái gì đó, hoặc là ra phân trong nhà xí, sửa chữa căn phòng bị gió lùa, phụ nữ bắt đầu dệt vải, khâu đế giày, hoặc là may quần áo cho con nít, dù sao trong trong ngoài ngoài căn bản đều có rất nhiều công việc, lúc không cần phải đi đến đại đội để kiếm công điểm thì lại bận rộn với công việc trong nhà mình.
Tiêu Bảo Đường lại không thể ngơi nghỉ được, bên cạnh bờ sông phía nam có hai mươi mấy mẫu đất như vậy, đều là đất không thể sử dụng được, trồng lúa mì nhất định là không kết được mấy hạt, vốn định vào mùa xuân thì sẽ trồng chút đậu phộng, nhưng hiện tại ý nghĩ của Tiêu Bảo Đường về lúa mì đen càng ngày càng mãnh liệt, hắn muốn thử trồng lúa mì đen coi sao. Rốt cuộc thì chuyện trồng trọt là chuyện lớn, một đại đội trưởng của đại đội sản xuất như hắn không làm chủ được nhiều như vậy, không dám cầm tất cả đất đai trong thôn đi mạo hiểm, nhưng hai mươi mấy mẫu đất can cỗi đến mức không thể trồng lúa mì, hắn cảm thấy hắn vẫn có thể làm chủ.
Liên quan tới chuyện này, kỳ thật Tiêu Cửu Phong đã nói chuyện với hắn, cảm thấy phải nên giữ bí mật, mình muốn thử thì cứ lặng lẽ thử, không thể để lộ ra ngoài, tốt nhất cũng đừng để cho người trong xã biết. Đến lúc đó nếu như có thể trông thành công thì chính là lập được một đại công, có thể quảng bá kinh nghiệm, nhưng nếu không may trồng thất bại, chỉ có thể lặng lẽ nhận thua.
Tiêu Bảo Đường đồng ý với cách nói này của anh, hắn luôn đồng ý với lời mà chú hắn nói, bất kể chú hắn nói cái gì.
Dùng cách nói của người khác, cho dù chú hắn có đánh rắm, vậy thì hắn cũng cảm thấy cái rắm này thật sự là anh minh thần võ.
Tiêu Bảo Đường cũng đã thương lượng với các cán bộ khác trong đại đội, tất cả mọi người đều không có ý kiến, vì thế cứ như vậy quyết định đổi giống lúa mì đen.
Thế nhưng ai sẽ là người đi đổi đây, đương nhiên là Tiêu Cửu Phong rồi.
Kỳ thật lần này Tiêu Cửu Phong không muốn ra ngoài chút nào, việc này yêu cầu phải đi tới Đông Bắc để đổi, đường xá thì xa xôi, dọc theo đường đi mệt nhọc không nói làm gì.
Vương Thúy Hồng ngây người ra đứng yên tại chỗ.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cửu Phong là người lý trí, kiếp trước tính cách anh xa xôi lạnh lùng, đời này anh cười đùa giận dữ xem nhẹ tất cả, nhưng cô ta không ngờ tới rằng một người đàn ông quyền cao chức trọng không thể với tới như vậy lại có một mặt khác như thế này.
Bên trong vùng đất cao lương hoang vắng, vào một đêm khuya tối tăm thế này, trong cái lều rách nát và thô sơ này, với tư thế cuồng dã và thô kệch như vậy, anh cứ như thế mà chuyên tâm lăn lộn với một người phụ nữ.
Giờ khắc này, Vương Thúy Hồng cảm nhận được sâu sắc khát vọng dâng cao của người đàn ông này, một cảm giác vô cùng rõ ràng và mãnh liệt như thủy triều.
Chỉ có điều là tất cả những chuyện này không phải làm với cô ta mà là với người phụ nữ khác.
Đêm hôm đó, Vương Thúy Hồng rời khỏi túp lều, cô ta đi lang thang trên cánh đồng hoang vu giống như du hồn, đi vào trong núi sâu ít người qua lại, chỉ biết dựa người vào thân cây dại xù xì.
Cô ta thực sự tuyệt vọng.
Cô ta sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời, cố gắng hết mình để tìm được một nơi thuộc về mình ở cái nơi lạc hậu ngu muội này, thế nhưng cái mà cô muốn thuộc về kia, bây giờ đã thuộc về người phụ nữ khác.
Người đàn ông đó không thèm để ý đến cô ta nữa rồi.
****************%
Khi chiếc lá vàng cuối cùng trên núi Thập Ngưu nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, khi những cánh chim nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cây trơ trọi, mùa đông thực sự đã đến.
Lúc này cao lương đã được thu xong, hoa màu trong ruộng nên trồng cũng đều được trồng ổn cả rồi, nông dân trong thôn rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi một hơi.
Đàn ông bắt đầu ở nhà đan bện một cái gì đó, hoặc là ra phân trong nhà xí, sửa chữa căn phòng bị gió lùa, phụ nữ bắt đầu dệt vải, khâu đế giày, hoặc là may quần áo cho con nít, dù sao trong trong ngoài ngoài căn bản đều có rất nhiều công việc, lúc không cần phải đi đến đại đội để kiếm công điểm thì lại bận rộn với công việc trong nhà mình.
Tiêu Bảo Đường lại không thể ngơi nghỉ được, bên cạnh bờ sông phía nam có hai mươi mấy mẫu đất như vậy, đều là đất không thể sử dụng được, trồng lúa mì nhất định là không kết được mấy hạt, vốn định vào mùa xuân thì sẽ trồng chút đậu phộng, nhưng hiện tại ý nghĩ của Tiêu Bảo Đường về lúa mì đen càng ngày càng mãnh liệt, hắn muốn thử trồng lúa mì đen coi sao. Rốt cuộc thì chuyện trồng trọt là chuyện lớn, một đại đội trưởng của đại đội sản xuất như hắn không làm chủ được nhiều như vậy, không dám cầm tất cả đất đai trong thôn đi mạo hiểm, nhưng hai mươi mấy mẫu đất can cỗi đến mức không thể trồng lúa mì, hắn cảm thấy hắn vẫn có thể làm chủ.
Liên quan tới chuyện này, kỳ thật Tiêu Cửu Phong đã nói chuyện với hắn, cảm thấy phải nên giữ bí mật, mình muốn thử thì cứ lặng lẽ thử, không thể để lộ ra ngoài, tốt nhất cũng đừng để cho người trong xã biết. Đến lúc đó nếu như có thể trông thành công thì chính là lập được một đại công, có thể quảng bá kinh nghiệm, nhưng nếu không may trồng thất bại, chỉ có thể lặng lẽ nhận thua.
Tiêu Bảo Đường đồng ý với cách nói này của anh, hắn luôn đồng ý với lời mà chú hắn nói, bất kể chú hắn nói cái gì.
Dùng cách nói của người khác, cho dù chú hắn có đánh rắm, vậy thì hắn cũng cảm thấy cái rắm này thật sự là anh minh thần võ.
Tiêu Bảo Đường cũng đã thương lượng với các cán bộ khác trong đại đội, tất cả mọi người đều không có ý kiến, vì thế cứ như vậy quyết định đổi giống lúa mì đen.
Thế nhưng ai sẽ là người đi đổi đây, đương nhiên là Tiêu Cửu Phong rồi.
Kỳ thật lần này Tiêu Cửu Phong không muốn ra ngoài chút nào, việc này yêu cầu phải đi tới Đông Bắc để đổi, đường xá thì xa xôi, dọc theo đường đi mệt nhọc không nói làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận