Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 163

Chương 163Chương 163
Nếu như cô không chọn anh thì sao?
Tiêu Cửu Phong trầm mặc mím môi, qua thật lâu sau mới lộ ra một nụ cười trào phúng đến cực điểm.
Kiếp trước anh là thiên chi kiêu tử, cơ hồ có thể đem tất cả mọi người giẫm dưới chân, anh cảm thấy mình không có gì là không làm được.
Cho nên mới có thể tự tin như vậy, kỳ thật trong lòng anh đoán chắc rằng là cô sẽ chọn mình.
Dù sao thì cô yếu ớt như vậy, ỷ lại vào anh như vậy, đương nhiên là sẽ tựa vào hõm vai của anh mà lẩm bẩm, sẽ mềm mại quấn lấy anh gọi anh là anh Cửu Phong.
Cô còn nói muốn kể chuyện xưa cho anh nghe.
Tất cả đều là lừa dối.
Có lễ ở trong lòng cô chỉ là vì một miếng cơm manh áo!
Tiêu Cửu Phong cười lạnh, dù thế nào thì anh cũng không nghĩ tới, vật nhỏ lúc trước từ trong bao tải lộ ra cái đầu đáng thương vô cùng, thế mà lại có thể nắm trái tim của anh ở trong lòng bàn tay mà chơi đùa như vậy.
"Lừa đảo mà, rõ ràng là lừa đảo, chính là một cô nhóc lừa đảo!"
Anh nghiến răng nghiến lợi. Ai biết được lời này vừa nói xong thì anh liên nghe thấy một giọng nói mỉa mai: "Cuối cùng anh cũng đã nhận ra bộ mặt thật của cô ta."
Tiêu Cửu Phong không quay đầu lại cũng biết, đó chính là Vương Thúy Hồng.
Anh thu lại nụ cười lạnh, nói một cách thờ ơ: "Cô hãy mau cút đi đi, cách xa tôi ra một chút."
Vương Thúy Hồng cũng không dễ øì mà rời đi, cô ta đi tới: "Thế nào rồi hả Tiêu đại thiếu, tâm tình của anh sao lại không tốt như vậy?"
Giọng điệu của Tiêu Cửu Phong giống như gió lạnh mài đá: "Tôi bảo cô mau cút đi, vậy mà cô còn chưa chịu biến đi sao? Muốn chết hả?"
Vương Thúy Hồng lại đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Em không đi đó rồi sao, cho dù anh có đánh chết em thì em cũng không đi đâu."
Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt rưng rưng: "Anh cảm thấy ni cô nhỏ có thể hiểu anh sao? Cô ta có biết anh là ai không, có biết anh đã từng có quá khứ rực rỡ như thế nào không? Cô ta có thể thấu hiểu khi nói chuyện với anh ư, có thể có tiếng nói chung với anh à? Trừ vẻ bề ngoài đẹp mắt ra thì cô ấy có ưu điểm nào khác sao?"
Tiêu Cửu Phong mím chặt môi mà không nói gì.
Điều mà Vương Thúy Hồng đang nói, anh cũng muốn hỏi chính mình.
Chẳng qua chỉ là một ni cô nhỏ mà thôi, nhỏ như vậy lại mềm yếu như thế, anh cần gì tới người đó chứ?
Vương Thúy Hồng nhìn anh không nói lời nào, cô ta biết mình nói động đến anh, liền tiến lên: "Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn, nếu như anh cưới về làm vợ, cô ta sẽ vĩnh viễn không cách nào hiểu được anh, tư tưởng vĩnh viễn không cách nào đồng bộ với anh, cả đời này anh chỉ có thể cùng với cô ta đồng sàng dị mộng mà sinh hoạt. Nhưng em không giống như vậy, kiếp trước em rất sùng bái anh, đời này chúng ta cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, chúng ta đã từng đến từ cùng một thế giới, đã được nuôi dưỡng bởi cùng một nền văn minh. Trong thời gian và không gian này, chỉ có em mới có thể hiểu anh, hiểu được tâm tư của anh."
Nói xong lời này, cô ta vươn tay muốn ôm lấy anh: "Em đã chờ anh tám năm rồi! Thời gian tám năm này, em thật sự không chịu nổi nữa nên mới không thể không gả cho Vương Hữu Điền, nhưng chỉ cần anh không ghét bỏ, em lập tức có thể cùng hắn...
Lúc cô ta nói đến đây, Tiêu Cửu Phong đột nhiên lên tiếng: "Đương nhiên là tôi ghét bỏ."
Khuôn mặt Vương Thúy Hồng cứng đờ.
Cô ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch mà nhìn anh: "Anh cũng không phải là người như vậy, em em... trong lòng em vẫn luôn có anh, cho tới bây giờ em đều nghĩ đến anh."
Tiêu Cửu Phong: "Tôi rất ghét bỏ cô, từ đầu đến cuối đều ghét bỏ, tránh xa tôi ra một chút." Nói xong anh liền giơ tay lên đẩy cô ta ra.
Vương Thúy Hồng lảo đảo lui lại: "Anh!"
Tiêu Cửu Phong: "Không phải ghét bỏ việc cô từng gả cho người khác, mà là ghét bỏ vì cô luôn tự cho mình là đúng, không hề có liêm sỉ, mà cứ quấn chặt lấy tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận