Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 177

Chương 177Chương 177
Cái tên Tiêu Cửu Phong kia thế nhưng có năng lực như thế, bộ dạng cũng không tệ, mấu chốt là một thân khí lực kia, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh, sao cô ta lại có thể buông tha một mối nhân duyên tốt như vậy chứ, cô ta thế mà lại nhường cho Thần Quang!
Đúng vậy... là cô ta đã nhường cho Thần Quang.
Loại nhận thức này khiến Tuệ An đau đến mức buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô ta hận Thần Quang.
Đúng đó... cô ta vô cùng hận.
Kỳ thật hận ý của cô ta đối với Thần Quang là bắt đầu từ khi còn bé.
Khi đó sư thái thương Thần Quang, trong lòng Tuệ An cảm thấy khó chịu, sư thái càng thương Thần Quang, cô ta lại càng không thoải mái, cuối cùng cô ta cũng lén lút làm chuyện xấu, cô ta thậm chí còn cố tình tung tin đồn thất thiệt, nói Thần Quang là kết quả do sư thái vụng trộm với đàn ông sinh ra.
Chẳng qua đây đều là chuyện của quá khứ, so với quá khứ, Tuệ An càng hận chuyện trước mắt này hơn.
Đó là một người đàn ông, một người đàn ông mà chỉ liếc mắt một cái là đã làm cho phụ nữ không thể quên, nhìn lại một lần nữa xương cốt cũng run rẩy theol
Tuệ An nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi tìm Thần Quang, cô muốn từ trong miệng Thần Quang nói ra để tìm hiểu cho ra lẽ, nhìn xem người đàn ông kia rốt cuộc như thế nào, xem mình còn có hy vọng hay không.
Thần Quang rốt cuộc là đồ ngốc, cô ta có lễ có thể lừa gạt Thần Quang lần nữa, xem làm thế nào cô ta có thể bắt được một cái lỗ hỏng.
Cho nên hôm nay, vào lúc chạng vạng, thừa dịp Tiêu Cửu Phong còn chưa về nhà, Tuệ An đi qua tìm Thần Quang, lấy lý do là muốn mượn giấm.
Thần Quang cũng không hoài nghi điều gì, lấy bình giấm của mình ra, đổ sang cho cô ta một ít.
Cặp mắt của Tuệ An lại đảo quanh trong bếp, cô ta liếc mắt một cái thì nhìn thấy một cái bình đặt bên cạnh: "Bên trong cái bình kia là cái gì vậy?”
Thần Quang nhìn sang, nói: "Kia là táo nhảy đó ạ..
Cô cũng vô cùng cẩn thận, biết tiêu Cửu Phong cho mình ăn những thứ tốt kia, không thể dễ dàng để cho người ta nhìn thấy, tuy bình thường trong nhà cơ bản không có người ngoài đến, nhưng bình thường cô đều giấu ở trong vại, hoặc là đặt ở trong tủ, thứ tốt không đến mức phải bày ra ở ngoài mặt.
Thế nhưng bình táo nhảy này để đây là do nghĩ tới nhà người khác cũng có thứ này, hơn nữa bình không hề nhỏ, cũng không có chỗ để cất giấu. Tuệ An nghe xong thì đi thằng qua đó: "Thật vậy không? Táo nhảy là món ăn rất tốt, mấy ngày trước chị muốn làm táo nhảy, nhưng táo trong nhà đã sớm bị mưa gió cuốn mất, hơn nữa trong nhà cũng không có rượu. Sao nhà em lại có rượu thế?"
Thần Quang: "Em cũng không biết nữa, phỏng chừng là do trước kia anh ấy mang về từ bên ngoài. Chỉ có một chút thôi, dùng hết thì không còn nữa, dù sao tình hình trong nhà cũng không tốt nên cuộc sống cứ trải qua như vậy thôi."
Thần Quang biết sư tỷ mình không thích chuyện mình có đồ ăn ngon, chỉ cần cô có thì nhất định cô ta sẽ cướp đi mất.
Vì vậy cô đã cố gắng không để cho cô ta nhận thấy rằng cô đã có thể ăn ngon.
Tuệ An lại vươn tay muốn mở cái lọ kia ra: "Để chị nếm thử hai miếng đi."
Thần Quang vội vàng ngăn cản cô ta: "Sư tỷ à, chị đừng làm như vậy mà, hiện tại vẫn còn đang ngâm, vẫn chưa ngâm xong mà, nếu tùy tiện mở ra thì táo nhảy này sẽ không ngon nữa. Anh ấy cố ý dặn dò qua với em rồi, nói là chưa đến lúc đó thì sẽ không cho em mở ra."
Tuệ An nghe thấy vậy liền nhìn cô chằm chằm, cố ý cười nói: "Sợ cái gì chứ, em còn sợ anh ta đánh em đấy à!"
Thần Quang không thể làm gì khác hơn là nói: "Đúng vậy ạ, em sợ anh ấy đánh em lắm!"Kỳ thật anh cũng từng đánh cô, buổi tối đặt trên giường, lúc anh hăng hái sẽ đánh mông cô, cũng không đau cho lắm, nhưng lại nghe tiếng vang bốp bốp, đặc biệt rất xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận