Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 198
Chương 198Chương 198
Đương nhiên Tuệ An rõ ràng biết rằng bản thân mình không biết nhiều chữ bằng Thần Quang, nhưng cô ta lại nghĩ tới một điều, ngay lập tức chớp mắt, cười gật đầu: "Chuyện này tất nhiên là được rồi, như vậy là công bằng nhất!"
Hết thảy chuyện này đã được quyết định, lúc đi ra từ chỗ làm việc, Thần Quang và Tuệ An gần như là đi ra cùng lúc.
Tuệ An cười tủm tỉm: "Sư muội à, em hãy nói xem sao em phải hà tất làm như vậy, đàn ông ra ngoài đi xa nhà, em cần thiết gì phải làm chuyện này, đàng hoàng tử tế ở nhà tốt biết bao nhiêu, còn có quá nhiều chuyện phải lo, nếu như để bị truyền ra ngoài chị sợ thanh danh của em sẽ rất khó coi đó."
Thần Quang nghe thấy thế liên nhớ tới lời Tiêu Cửu Phong nói.
Tiêu Cửu Phong nói tính tình của cô ngoan, nhưng thân thể và mặt mũi này không ngoan, bảo cô chỉ cần ngoan ngoãn đứng đó thôi cũng đã có thể gây ra chuyện rồi.
Cô nhớ tới chuyện này, trong lòng có chút không phục tí nào.
Nghĩ đến bàn tay lớn thô ráp của anh xoa tóc cô, cô liền có loại.. cảm giác muốn cố ý khiến anh giậm chân một lát. Nếu chuyện muốn làm giáo viên lớp học chữ đã nảy lên trong đầu cô, mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao cô vẫn sẽ ra sức thực hiện.
Vì thế Thần Quang nhìn sư tỷ của cô: "Sư tỷ à, kỳ thực thanh danh của em có tốt hay không cũng không sao cả, dù sao người đàn ông của em cảm thấy em tốt là được, anh ấy tài giỏi như vậy, em cũng phải nỗ lực tiến bộ hơn."
Tuệ An vẫn cười như cũ: "Em nói cũng phải."
Hãy đợi đấy, thừa dịp Tiêu Cửu Phong không có ở nhà, cô ta vừa đúng lúc có thể gây chuyện, dù sao là giáo viên của lớp học chữ, cô ta nắm chắc phần thắng rồi.
Toàn bộ người của thôn rất nhanh chóng đều biết được tin này, bọn họ muốn thông qua cuộc thi chọn ra một cô giáo cho lớp học chữ, tất cả mọi người bắt đầu hỏi thăm ai đã đăng ký tham gia, Thần Quang cũng chú ý tin tức chỗ Vương Thúy Hồng.
Nhưng ai mà ngờ được, Vương Thúy Hồng căn bản không đăng ký tham gia.
Thần Quang chợt nghe thấy thế liên cảm thấy có chút mất mát.
Cô dùng hết sức lực muốn tranh đua cao thấp với Vương Thúy Hồng, thậm chí hai ngày nay âm thâm nhớ lại những kinh Phật đã đọc qua ở trong lòng, tự mình cầm nhánh cây viết ngoáy trên mặt đất để ghi nhớ sâu vào đầu, ấy vậy mà Vương Thúy Hồng lại không đăng ký tham gial
Xem ra chỉ có sư tỷ, nhưng mà sư tỷ vẫn luôn không bằng cô, vậy làm gì còn thú vị nữa.
Thần Quang có cảm giác bỏ ra công sức mà không được thể hiện, cô cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Nhưng mà đã đăng ký tham gia rồi, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục thôi.
Đến ngày tổ chức cuộc thi, mọi người cả thôn đều tới, mọi người nhìn Tiêu Bảo Đường lấy đề thi ra, sau đó dõng dạc đứng đọc, mọi cặp mắt đều hướng đến đôi sư tỷ muội Tuệ An và Thần Quang, hai người cầm lấy giấy bút dựa vào chữ Tiêu Bảo Đường đọc mà viết.
Thần Quang nghe được một chữ, cô biết chữ này liền ngoáy ngoáy viết xuống giấy.
Tuệ An nghe được một chữ, sau đó nhíu mày rồi can nhẳn một phen, nghi hoặc viết ra giấy.
Viết tới viết lui như thế, viết được khoảng mấy chục chữ, Tiêu Bảo Đường nói dừng để kiểm tra.
Giờ phút này các xã viên bên cạnh đều đang xem, mắt mở trừng trừng nhìn Thần Quang viết vừa nhanh vừa đẹp mắt, Tuệ An viết chậm ri rì.
Ninh Quế Hoa ở bên cạnh cười hì hì: "Tôi không hiểu những chữ này lắm, nhưng mà tôi đã nhìn ra, Thần Quang viết vừa nhanh vừa đẹp, Tuệ An viết như đại tiện bị tắc rặn không ra!" Người bên cạnh nghe được lời này của cô ay bọn họ đều cười rộ lên: "Đúng vậy đó, tôi cũng nhìn ra như vậy, chữ của Thần Quang vừa nhìn liền thấy rất đẹp mắt, sao cô ấy lại có thể viết đẹp như thế chứ!"
Còn có người giải thích: "Phỏng chừng mỗi ngày người ta đều chép kinh Phật, tôi thấy trong núi có một số ni cô rất có tri thức, còn một số lại không có được thế."
Đương nhiên Tuệ An rõ ràng biết rằng bản thân mình không biết nhiều chữ bằng Thần Quang, nhưng cô ta lại nghĩ tới một điều, ngay lập tức chớp mắt, cười gật đầu: "Chuyện này tất nhiên là được rồi, như vậy là công bằng nhất!"
Hết thảy chuyện này đã được quyết định, lúc đi ra từ chỗ làm việc, Thần Quang và Tuệ An gần như là đi ra cùng lúc.
Tuệ An cười tủm tỉm: "Sư muội à, em hãy nói xem sao em phải hà tất làm như vậy, đàn ông ra ngoài đi xa nhà, em cần thiết gì phải làm chuyện này, đàng hoàng tử tế ở nhà tốt biết bao nhiêu, còn có quá nhiều chuyện phải lo, nếu như để bị truyền ra ngoài chị sợ thanh danh của em sẽ rất khó coi đó."
Thần Quang nghe thấy thế liên nhớ tới lời Tiêu Cửu Phong nói.
Tiêu Cửu Phong nói tính tình của cô ngoan, nhưng thân thể và mặt mũi này không ngoan, bảo cô chỉ cần ngoan ngoãn đứng đó thôi cũng đã có thể gây ra chuyện rồi.
Cô nhớ tới chuyện này, trong lòng có chút không phục tí nào.
Nghĩ đến bàn tay lớn thô ráp của anh xoa tóc cô, cô liền có loại.. cảm giác muốn cố ý khiến anh giậm chân một lát. Nếu chuyện muốn làm giáo viên lớp học chữ đã nảy lên trong đầu cô, mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao cô vẫn sẽ ra sức thực hiện.
Vì thế Thần Quang nhìn sư tỷ của cô: "Sư tỷ à, kỳ thực thanh danh của em có tốt hay không cũng không sao cả, dù sao người đàn ông của em cảm thấy em tốt là được, anh ấy tài giỏi như vậy, em cũng phải nỗ lực tiến bộ hơn."
Tuệ An vẫn cười như cũ: "Em nói cũng phải."
Hãy đợi đấy, thừa dịp Tiêu Cửu Phong không có ở nhà, cô ta vừa đúng lúc có thể gây chuyện, dù sao là giáo viên của lớp học chữ, cô ta nắm chắc phần thắng rồi.
Toàn bộ người của thôn rất nhanh chóng đều biết được tin này, bọn họ muốn thông qua cuộc thi chọn ra một cô giáo cho lớp học chữ, tất cả mọi người bắt đầu hỏi thăm ai đã đăng ký tham gia, Thần Quang cũng chú ý tin tức chỗ Vương Thúy Hồng.
Nhưng ai mà ngờ được, Vương Thúy Hồng căn bản không đăng ký tham gia.
Thần Quang chợt nghe thấy thế liên cảm thấy có chút mất mát.
Cô dùng hết sức lực muốn tranh đua cao thấp với Vương Thúy Hồng, thậm chí hai ngày nay âm thâm nhớ lại những kinh Phật đã đọc qua ở trong lòng, tự mình cầm nhánh cây viết ngoáy trên mặt đất để ghi nhớ sâu vào đầu, ấy vậy mà Vương Thúy Hồng lại không đăng ký tham gial
Xem ra chỉ có sư tỷ, nhưng mà sư tỷ vẫn luôn không bằng cô, vậy làm gì còn thú vị nữa.
Thần Quang có cảm giác bỏ ra công sức mà không được thể hiện, cô cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Nhưng mà đã đăng ký tham gia rồi, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục thôi.
Đến ngày tổ chức cuộc thi, mọi người cả thôn đều tới, mọi người nhìn Tiêu Bảo Đường lấy đề thi ra, sau đó dõng dạc đứng đọc, mọi cặp mắt đều hướng đến đôi sư tỷ muội Tuệ An và Thần Quang, hai người cầm lấy giấy bút dựa vào chữ Tiêu Bảo Đường đọc mà viết.
Thần Quang nghe được một chữ, cô biết chữ này liền ngoáy ngoáy viết xuống giấy.
Tuệ An nghe được một chữ, sau đó nhíu mày rồi can nhẳn một phen, nghi hoặc viết ra giấy.
Viết tới viết lui như thế, viết được khoảng mấy chục chữ, Tiêu Bảo Đường nói dừng để kiểm tra.
Giờ phút này các xã viên bên cạnh đều đang xem, mắt mở trừng trừng nhìn Thần Quang viết vừa nhanh vừa đẹp mắt, Tuệ An viết chậm ri rì.
Ninh Quế Hoa ở bên cạnh cười hì hì: "Tôi không hiểu những chữ này lắm, nhưng mà tôi đã nhìn ra, Thần Quang viết vừa nhanh vừa đẹp, Tuệ An viết như đại tiện bị tắc rặn không ra!" Người bên cạnh nghe được lời này của cô ay bọn họ đều cười rộ lên: "Đúng vậy đó, tôi cũng nhìn ra như vậy, chữ của Thần Quang vừa nhìn liền thấy rất đẹp mắt, sao cô ấy lại có thể viết đẹp như thế chứ!"
Còn có người giải thích: "Phỏng chừng mỗi ngày người ta đều chép kinh Phật, tôi thấy trong núi có một số ni cô rất có tri thức, còn một số lại không có được thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận