Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 262: Phien Ngoai 15
Chuong 262: Phien Ngoai 15Chuong 262: Phien Ngoai 15
Nhưng mà hiện tại, bộ dạng người ta nói chuyện nho nhã lễ độ, cũng không giống như là người xấu, cô cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xuống xe, cô mới phát hiện, cô nhìn thấy một cái sân rất lớn, trong sân có cỏ xanh, còn có cây xanh, cùng với một vài kiến trúc kỳ quái khác.
Trong sân có hai hàng người mặc quần áo giống với người đàn ông này, đều cung kính đứng ở chỗ đó và cúi đầu.
Người đàn ông này dắt cô vào trong, tiến vào trong sảnh lớn, chỉ thấy bên trong nguy nga lộng lẫy, phía trên treo đèn sặc sỡ lóa mắt, hình như là đèn điện mà sư thái đã từng nhắc tới, phía dưới thì lót thảm trải sàn gấm in hoa văn, toàn bộ trang trí trong sảnh lớn làm cô có một loại cảm giác không dám đặt chân.
Cô có chút mờ mịt nhìn người đàn ông này, càng thêm không rõ, vì sao anh ta lại dẫn cô tới nơi này, rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
Thần Quang ra sức suy nghĩ, chẳng lẽ muốn làm lễ cúng bái gì sao?
Ngay trong lúc cô đang suy nghĩ miên man thì cô bị đưa đến một căn phòng.
Người đàn ông này cung kính cúi đầu: "Tiểu thư, đây là phòng của cô."
Sau đó anh ta xoay người và đi ra ngoài. Thần Quang bị người đàn ông này đưa về đây, tuy rằng lúc đầu anh ta trông có vẻ hung dữ, nhưng nhìn lâu hình như cảm thấy cũng chẳng hung dữ như vậy, cho nên hiện tại anh ta muốn rời đi, thế nhưng Thần Quang cảm thấy có chút không nỡ.
Anh ta đi rồi, để lại cô ở nơi này, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Gô vội nói: "Này, anh đừng đi!"
Người đàn ông này quay đầu, kỳ quái nhìn cô một cái, nhưng mà vẫn bước đi rồi.
Thần Quang nhất thời cảm thấy mất mát, đây là nơi nào, một mình cô ở nơi rộng lớn vậy, cô nên làm gì bây giờ?
Vào ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu trắng bước vào, tiếp đến là vài cô gái trẻ tuổi bước vào, trong tay các cô bưng khay, trong khay bày quần áo cùng với các loại đồ vật kỳ quái.
"Vị tiểu thư này, trước tiên chúng tôi giúp cô tắm rửa một chút nhé."
"Hả?"
Thần Quang còn chưa phản ứng kịp, cô đã bị đẩy tiến vào rồi.
A, cô không cần!
Tắm rửa tự cô làm được mài
Aaaaal
*******************%% Màu sắc chủ đạo của phòng tiếp khách là màu đen trắng, các đường nét là các đường hình học đơn giản và rõ ràng, hết thảy đều có vẻ trầm tĩnh lạnh như băng.
Hơi nóng duy nhất có lễ là hương trà lượn lờ trên bàn trà, cùng với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Tiêu Cửu Phong hơi nhíu mày, xem một phần tài liệu trước mặt.
Đây là tài liệu anh bảo thuộc hạ điều tra với tốc độ nhanh nhất, điều tra lai lịch của ni cô nhỏ này.
Nhưng mà không có manh mối gì.
Ni cô nhỏ này không có xuất xứ, không có lai lịch, giống như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện vậy.
Đây thật sự là một chuyện kỳ lạ.
Với thực lực của nhà họ Tiêu, ăn hết hai giới hắc bạch, muốn điều tra một ni cô nhỏ không hề có bối cảnh như vậy cực kỳ đơn giản, nhưng lại không tra ra được chút nào.
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, ngón tay dừng Ở giữa hai đầu lông mày, anh nhẹ nhàng xoa.
Trong đầu lại nhớ tới một vài việc xảy ra gần đây.
Tháng trước, Tiêu Cửu Phong đến quê nhà ở huyện Lô An tế tổ, tiện thể thăm hỏi một vị bạn cũ của ông cố, vị bạn cũ kia của ông cố là một bà cụ gần trăm tuổi rồi.
Bà cụ tóc hoa râm, run lẩy bẩy nhặt trà ở chỗ đó.
Lúc Tiêu Cửu Phong đi qua thăm hỏi bà, bà tự tay pha cho Tiêu Cửu Phong một chén trà nhỏ.
Bên trong hương trà bay lượn lờ, bà cụ nhìn tách trà này thật lâu, sau đó nói cho Tiêu Cửu Phong một sự kiện.
Bà nói Tiêu Cửu Phong vào mùng ba tháng sau sẽ gặp được một người ngoài vòng, người kia sẽ là người vợ đã định trước trong số mệnh của anh.
Chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy, đương nhiên Tiêu Cửu Phong không tin tưởng.
Anh sinh ra đã định trước là người thừa kế của nhà họ Tiêu, nhưng để ngồi yên vị trí này, cũng phải đi ra từ trong gió tanh mưa máu.
Nhưng mà hiện tại, bộ dạng người ta nói chuyện nho nhã lễ độ, cũng không giống như là người xấu, cô cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xuống xe, cô mới phát hiện, cô nhìn thấy một cái sân rất lớn, trong sân có cỏ xanh, còn có cây xanh, cùng với một vài kiến trúc kỳ quái khác.
Trong sân có hai hàng người mặc quần áo giống với người đàn ông này, đều cung kính đứng ở chỗ đó và cúi đầu.
Người đàn ông này dắt cô vào trong, tiến vào trong sảnh lớn, chỉ thấy bên trong nguy nga lộng lẫy, phía trên treo đèn sặc sỡ lóa mắt, hình như là đèn điện mà sư thái đã từng nhắc tới, phía dưới thì lót thảm trải sàn gấm in hoa văn, toàn bộ trang trí trong sảnh lớn làm cô có một loại cảm giác không dám đặt chân.
Cô có chút mờ mịt nhìn người đàn ông này, càng thêm không rõ, vì sao anh ta lại dẫn cô tới nơi này, rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
Thần Quang ra sức suy nghĩ, chẳng lẽ muốn làm lễ cúng bái gì sao?
Ngay trong lúc cô đang suy nghĩ miên man thì cô bị đưa đến một căn phòng.
Người đàn ông này cung kính cúi đầu: "Tiểu thư, đây là phòng của cô."
Sau đó anh ta xoay người và đi ra ngoài. Thần Quang bị người đàn ông này đưa về đây, tuy rằng lúc đầu anh ta trông có vẻ hung dữ, nhưng nhìn lâu hình như cảm thấy cũng chẳng hung dữ như vậy, cho nên hiện tại anh ta muốn rời đi, thế nhưng Thần Quang cảm thấy có chút không nỡ.
Anh ta đi rồi, để lại cô ở nơi này, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Gô vội nói: "Này, anh đừng đi!"
Người đàn ông này quay đầu, kỳ quái nhìn cô một cái, nhưng mà vẫn bước đi rồi.
Thần Quang nhất thời cảm thấy mất mát, đây là nơi nào, một mình cô ở nơi rộng lớn vậy, cô nên làm gì bây giờ?
Vào ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu trắng bước vào, tiếp đến là vài cô gái trẻ tuổi bước vào, trong tay các cô bưng khay, trong khay bày quần áo cùng với các loại đồ vật kỳ quái.
"Vị tiểu thư này, trước tiên chúng tôi giúp cô tắm rửa một chút nhé."
"Hả?"
Thần Quang còn chưa phản ứng kịp, cô đã bị đẩy tiến vào rồi.
A, cô không cần!
Tắm rửa tự cô làm được mài
Aaaaal
*******************%% Màu sắc chủ đạo của phòng tiếp khách là màu đen trắng, các đường nét là các đường hình học đơn giản và rõ ràng, hết thảy đều có vẻ trầm tĩnh lạnh như băng.
Hơi nóng duy nhất có lễ là hương trà lượn lờ trên bàn trà, cùng với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Tiêu Cửu Phong hơi nhíu mày, xem một phần tài liệu trước mặt.
Đây là tài liệu anh bảo thuộc hạ điều tra với tốc độ nhanh nhất, điều tra lai lịch của ni cô nhỏ này.
Nhưng mà không có manh mối gì.
Ni cô nhỏ này không có xuất xứ, không có lai lịch, giống như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện vậy.
Đây thật sự là một chuyện kỳ lạ.
Với thực lực của nhà họ Tiêu, ăn hết hai giới hắc bạch, muốn điều tra một ni cô nhỏ không hề có bối cảnh như vậy cực kỳ đơn giản, nhưng lại không tra ra được chút nào.
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, ngón tay dừng Ở giữa hai đầu lông mày, anh nhẹ nhàng xoa.
Trong đầu lại nhớ tới một vài việc xảy ra gần đây.
Tháng trước, Tiêu Cửu Phong đến quê nhà ở huyện Lô An tế tổ, tiện thể thăm hỏi một vị bạn cũ của ông cố, vị bạn cũ kia của ông cố là một bà cụ gần trăm tuổi rồi.
Bà cụ tóc hoa râm, run lẩy bẩy nhặt trà ở chỗ đó.
Lúc Tiêu Cửu Phong đi qua thăm hỏi bà, bà tự tay pha cho Tiêu Cửu Phong một chén trà nhỏ.
Bên trong hương trà bay lượn lờ, bà cụ nhìn tách trà này thật lâu, sau đó nói cho Tiêu Cửu Phong một sự kiện.
Bà nói Tiêu Cửu Phong vào mùng ba tháng sau sẽ gặp được một người ngoài vòng, người kia sẽ là người vợ đã định trước trong số mệnh của anh.
Chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy, đương nhiên Tiêu Cửu Phong không tin tưởng.
Anh sinh ra đã định trước là người thừa kế của nhà họ Tiêu, nhưng để ngồi yên vị trí này, cũng phải đi ra từ trong gió tanh mưa máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận