Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 178
Chương 178Chương 178
Tuệ An: "Thật sao? Anh ta trông như vậy thế mà lại tàn nhẫn đánh ngươi, không phải là anh ta đặc biệt thương em sao?"
Thần Quang nghe vậy thì có chút sầu muộn.
Cô phát hiện làm người thì không thể nói dối, một khi nói dối thì sẽ phải tiếp tục nói dối, bằng không phía trước cũng sẽ bị lộ tẩy.
Cô đành phải nói: "Đau thì đau đấy, nhưng đáng đánh thì vẫn phải đánh thôi ạ... Dù sao anh ấy đánh cũng rất đau."
Tuệ An nghe được lời này thì thấy vui vẻ trong lòng, hoá ra là cô sẽ bị đánh, liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
Thần Quang nhìn thần sắc của sư tỷ cô, thật sự là cao hứng đến mức không thể che giấu.
Lập tức trong lòng âm thầm thở dài, bản thân đã biết sư tỷ cô là loại chị như vậy, xưa nay vẫn luôn biết là vậy.
Thần Quang không để ý tới Tuệ An, ở phía bên kia cơm gần như đã được chuẩn bị xong, Tuệ An lại đi theo Thần Quang đến nhà chính.
Vừa vào nhà chính, Thần Quang đột nhiên cảm thấy không ổn, Tiêu Cửu Phong mua cho cô tấm gương tròn nhỏ, lược gỗ, còn có cao tuyết hoa gì đó, đều đặt ở trên cái bàn bên cạnh giường, cô còn chưa kịp thu dọn. Cô đang muốn dẫn Tuệ An ra ngoài trước nhưng Tuệ An đã tỉnh mắt phát hiện.
Tuệ An khẽ kêu một tiếng, sau đó chạy vồ tới, giống như phát hiện được bảo bối mà nâng những thứ kia lên: "Thần Quang à, em lấy đâu ra những cái này vậy, sao lại có loại đồ tốt như này hả?"
Thần Quang đành phải nói: "Em cũng không biết, đây là đồ mà anh ay cho em nên em dùng thôi chứ sao."
Tuệ An kêu lên: "Em vậy mà lại nói là không biết, em thật sự không biết sao? Đây toàn là các đồ dùng tốt cả, chị nói cho em biết, cao tuyết hoa này là một thương hiệu tốt ở Thượng Hải, những người phụ nữ thời thượng ở Thượng Hải đều sử dụng cái này! Còn có cái kia là đầu con sò! Nhìn em như vậy mà lại có thể sử dụng một thứ tốt như thế sao!?"
Nói xong Tuệ An cơ hồ là ghen tị mà nhìn thoáng qua bàn tay của Thần Quang, bàn tay kia so với lúc trước thì trắng nõn hơn một chút.
Cô ta nhớ tới những lời truyền miệng của người khác, nói Tiêu Cửu Phong cũng không cho cô làm việc, nâng niu cô làm sao, sủng ái cô như thế nào, quả thực là cưng như khuê nữ ruột thịt.
Tuệ An liền khó chịu vô cùng, khó chịu đến mức không thể cứu vãn nổi: "Em đây là ai mà lại có thể có cái mệnh tốt như thế hải"
Thần Quang cẩn thận nhìn thoáng qua sư tỷ cô, sư tỷ cô đang mất hứng. Chang qua Than Quang cảm thấy cô ta mất hứng thì cứ mất hứng đi, tuy rằng chúng ta là thân sư tỷ muội, nhưng tôi cũng không thể vì để cho cô cao hứng mà khiến cho mình sống thiếu thốn hay đau khổ, vì thế cô nói một câu: "Đúng vậy, sư thái cũng nói em có phúc khí tốt, đây chính là vận mệnh đã được đặt sẵn ở mỗi con người."
Tuệ An: "..."
Chúng ta có thể đừng đâm vào tim người khác như vậy có được không?
*************%
Tuệ An sau khi đi ra khỏi cửa nhà Tiêu Cửu Phong, thất hồn lạc phách, cô ta cảm thấy cuộc sống này không có cách nào trải qua như vậy, cô ta phẫn nộ bất bình, cô ta cảm thấy mình nhất định phải nghĩ ra được biện pháp.
Nếu như đã muốn không tốt, vậy thì mọi người cùng nhau không tốt đi, dựa vào cái gì mà người đàn ông vốn thuộc về mình lại bị Thần Quang vận khí tốt lấy đi, còn trải qua cuộc sống thoải mái như vậy chứ?
Tuệ An đang khó chịu như vậy thì đúng lúc bắt gặp được Vương Thúy Hồng.
Cô ta nhìn thấy Vương Thúy Hồng liền trào phúng nở nụ cười, tiến lại gần nói: "Cô đang cảm thấy khó chịu hay sao, người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm, hiện tại lại đặt sư muội tôi vào trong lòng mà thương, chậc chậc chậc... cô cũng không biết anh ta thương cô ấy nhiêu như thế nào đâu!" Vương Thúy Hồng hờ hững mà nhìn Tuệ An, cô ta nhìn Tuệ An như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Nhưng mà Tuệ An nhìn Vương Thúy Hồng cũng là đang nhìn kẻ ngốc.
Tuệ An: "Thật sao? Anh ta trông như vậy thế mà lại tàn nhẫn đánh ngươi, không phải là anh ta đặc biệt thương em sao?"
Thần Quang nghe vậy thì có chút sầu muộn.
Cô phát hiện làm người thì không thể nói dối, một khi nói dối thì sẽ phải tiếp tục nói dối, bằng không phía trước cũng sẽ bị lộ tẩy.
Cô đành phải nói: "Đau thì đau đấy, nhưng đáng đánh thì vẫn phải đánh thôi ạ... Dù sao anh ấy đánh cũng rất đau."
Tuệ An nghe được lời này thì thấy vui vẻ trong lòng, hoá ra là cô sẽ bị đánh, liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
Thần Quang nhìn thần sắc của sư tỷ cô, thật sự là cao hứng đến mức không thể che giấu.
Lập tức trong lòng âm thầm thở dài, bản thân đã biết sư tỷ cô là loại chị như vậy, xưa nay vẫn luôn biết là vậy.
Thần Quang không để ý tới Tuệ An, ở phía bên kia cơm gần như đã được chuẩn bị xong, Tuệ An lại đi theo Thần Quang đến nhà chính.
Vừa vào nhà chính, Thần Quang đột nhiên cảm thấy không ổn, Tiêu Cửu Phong mua cho cô tấm gương tròn nhỏ, lược gỗ, còn có cao tuyết hoa gì đó, đều đặt ở trên cái bàn bên cạnh giường, cô còn chưa kịp thu dọn. Cô đang muốn dẫn Tuệ An ra ngoài trước nhưng Tuệ An đã tỉnh mắt phát hiện.
Tuệ An khẽ kêu một tiếng, sau đó chạy vồ tới, giống như phát hiện được bảo bối mà nâng những thứ kia lên: "Thần Quang à, em lấy đâu ra những cái này vậy, sao lại có loại đồ tốt như này hả?"
Thần Quang đành phải nói: "Em cũng không biết, đây là đồ mà anh ay cho em nên em dùng thôi chứ sao."
Tuệ An kêu lên: "Em vậy mà lại nói là không biết, em thật sự không biết sao? Đây toàn là các đồ dùng tốt cả, chị nói cho em biết, cao tuyết hoa này là một thương hiệu tốt ở Thượng Hải, những người phụ nữ thời thượng ở Thượng Hải đều sử dụng cái này! Còn có cái kia là đầu con sò! Nhìn em như vậy mà lại có thể sử dụng một thứ tốt như thế sao!?"
Nói xong Tuệ An cơ hồ là ghen tị mà nhìn thoáng qua bàn tay của Thần Quang, bàn tay kia so với lúc trước thì trắng nõn hơn một chút.
Cô ta nhớ tới những lời truyền miệng của người khác, nói Tiêu Cửu Phong cũng không cho cô làm việc, nâng niu cô làm sao, sủng ái cô như thế nào, quả thực là cưng như khuê nữ ruột thịt.
Tuệ An liền khó chịu vô cùng, khó chịu đến mức không thể cứu vãn nổi: "Em đây là ai mà lại có thể có cái mệnh tốt như thế hải"
Thần Quang cẩn thận nhìn thoáng qua sư tỷ cô, sư tỷ cô đang mất hứng. Chang qua Than Quang cảm thấy cô ta mất hứng thì cứ mất hứng đi, tuy rằng chúng ta là thân sư tỷ muội, nhưng tôi cũng không thể vì để cho cô cao hứng mà khiến cho mình sống thiếu thốn hay đau khổ, vì thế cô nói một câu: "Đúng vậy, sư thái cũng nói em có phúc khí tốt, đây chính là vận mệnh đã được đặt sẵn ở mỗi con người."
Tuệ An: "..."
Chúng ta có thể đừng đâm vào tim người khác như vậy có được không?
*************%
Tuệ An sau khi đi ra khỏi cửa nhà Tiêu Cửu Phong, thất hồn lạc phách, cô ta cảm thấy cuộc sống này không có cách nào trải qua như vậy, cô ta phẫn nộ bất bình, cô ta cảm thấy mình nhất định phải nghĩ ra được biện pháp.
Nếu như đã muốn không tốt, vậy thì mọi người cùng nhau không tốt đi, dựa vào cái gì mà người đàn ông vốn thuộc về mình lại bị Thần Quang vận khí tốt lấy đi, còn trải qua cuộc sống thoải mái như vậy chứ?
Tuệ An đang khó chịu như vậy thì đúng lúc bắt gặp được Vương Thúy Hồng.
Cô ta nhìn thấy Vương Thúy Hồng liền trào phúng nở nụ cười, tiến lại gần nói: "Cô đang cảm thấy khó chịu hay sao, người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm, hiện tại lại đặt sư muội tôi vào trong lòng mà thương, chậc chậc chậc... cô cũng không biết anh ta thương cô ấy nhiêu như thế nào đâu!" Vương Thúy Hồng hờ hững mà nhìn Tuệ An, cô ta nhìn Tuệ An như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Nhưng mà Tuệ An nhìn Vương Thúy Hồng cũng là đang nhìn kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận