Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 224
Chương 224Chương 224
Nghe được câu hỏi của Thần Quang, Tiêu Cửu Phong im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Thần Quang: "Thế thì không trách được rồi!"
Cô thở dài: "Con người cô ấy có thể quá cố chấp, nếu đã nhận định thì sẽ rất cứng đầu, kỳ thật nơi này căn bản không phải là nơi Thuý Hồng sinh sống, cô ấy cũng không phải là Vương Thuý Hồng của kiếp trước nữa, vì sao cô ấy không thể nhập gia tùy tục vậy chứ?”
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên nắm lấy tay Thần Quang.
Kỳ thật đối với việc Vương Thúy Hồng cuối cùng có kết cục như thế nào, anh đã nghĩ qua.
Chuyện Vương Thúy Hồng làm lúc trước đã vượt qua phạm trù khoan dung của anh, cho nên nếu cô ta đã một mực cứng đầu, vậy thì anh sẽ mặc kệ cô ta, tự mình quyết định thì tự mình đón nhận hậu quả.
Nhưng nếu thật sự đến thời điểm bất đắc dĩ, anh vẫn sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ cô ta một phen.
Giống như việc Thuý Hồng quá đáng lúc trước, cô ta bị ngộ độc thuốc trừ sâu thì anh vẫn tìm thuốc giải độc cho cô ta uống.
Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ ở trong lòng anh, cũng không có nói cho Thần Quang nghe, bởi vì anh sợ cô để ý, sợ cô cảm thấy không thoải mái với Vương Thúy Hồng.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, lúc này Thần Quang vậy mà đang nghĩ đến tình cảnh của Vương Thúy Hồng.
Tiêu Cửu Phong nắm tay cô: "Vậy em đang tức giận với Vương Thúy Hồng sao? Trước kia em..."
Anh nhớ tới trước kia kỳ thật Thần Quang bất mãn với Vương Thúy Hồng đến từ một thời với mình, cô sẽ ghen tuông, sẽ so đo cái này cái kia.
Tiêu Cửu Phong không nói ra, nhưng Thần Quang đã hiểu được suy nghĩ của anh: "Em sẽ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì sao không phải em là người từng sống cùng một thời đại với anh, vì sao không phải là em cùng anh đến thời đại này, em không có cách nào để hiểu rõ kiếp trước của anh, mà cô ấy lại biết. Thế nhưng..."
Thần Quang cố gắng suy nghĩ một chút, muốn tìm từ ngữ tốt nhất để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình.
"Thế nhưng trông thấy dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng em cũng thấy khổ sở thay cho Thuý Hồng. Cô ấy cố chấp nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng là của anh, có lẽ là do cô ấy bị điên, có thể là cô ấy ngu ngốc, hoặc là do cô ấy đã bị người ta lừa gạt."
Thần Quang không thể nói rõ được cảm giác của mình.
Kỳ thật Vương Thúy Hồng cũng không phải là người quá xấu xa, chỉ là quá cố chấp, thích tự cho mình là đúng, cuối cùng cô ta lớn bụng, sinh ra một đứa nhỏ không cha, sau này sẽ như thế nào... Thần Quang nghĩ một chút, không rét nhưng lại run cầm cập.
"Anh biết mà, em cứ yên tâm đi." Tiêu Cửu Phong nắm lẫy tay cô, trấn an nói.
**************************%
Vương Thúy Hồng rời đi vào thời điểm rạng sáng đầu đông.
Cô ta bịt kín mít, ôm đứa nhỏ, ngồi lên xe bò, xe bò kia là do Tiêu Cửu Phong nhờ Tiêu Bảo Đường hỗ trợ tìm tới.
Cha mẹ ruột của Vương Thúy Hồng cũng không muốn tiễn cô ta đi, hành vi của cô ta đã làm cho người cha của mình mất hết thể diện, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy đứa con gái này.
Chỉ có mẹ cô ta, trước khi đi lau nước mắt nhét cho Thuý Hồng một bọc quần áo nhỏ, bảo cô ta sau này nên an phận sống qua ngày.
Thần Quang đứng lên đi đưa Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng ôm đứa nhỏ lên xe bò, xe bò còn chưa chuyển bánh.
Rạng sáng đầu đông, trời sắp sáng nhưng chưa sáng hẳn, dưới chân núi Thập Ngưu phảng phất bao phủ một tầng sương mù mờ mịt như lụa mỏng, từng tia từng sợi tràn ngập trên đồng ruộng, tràn ngập trên con đường nông thôn, làm cho thôn trang hẻo lánh này trở nên yên bình tĩnh lặng, nhưng lại tràn ngập màu sắc thân bí.
Trong lỗ mũi trâu phun ra sương trắng, phát ra âm thanh ụm bò.
Vương Thúy Hồng buộc chặt sợi dây đỏ trên tã lót của đứa nhỏ, sau đó đi xuống xe bò, cô ta nhìn quanh núi này, nước này, thôn núi mông lung trong sương mù này, cắn răng nhưng rốt cuộc vẫn không cầm được nước mắt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nghe được câu hỏi của Thần Quang, Tiêu Cửu Phong im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Thần Quang: "Thế thì không trách được rồi!"
Cô thở dài: "Con người cô ấy có thể quá cố chấp, nếu đã nhận định thì sẽ rất cứng đầu, kỳ thật nơi này căn bản không phải là nơi Thuý Hồng sinh sống, cô ấy cũng không phải là Vương Thuý Hồng của kiếp trước nữa, vì sao cô ấy không thể nhập gia tùy tục vậy chứ?”
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên nắm lấy tay Thần Quang.
Kỳ thật đối với việc Vương Thúy Hồng cuối cùng có kết cục như thế nào, anh đã nghĩ qua.
Chuyện Vương Thúy Hồng làm lúc trước đã vượt qua phạm trù khoan dung của anh, cho nên nếu cô ta đã một mực cứng đầu, vậy thì anh sẽ mặc kệ cô ta, tự mình quyết định thì tự mình đón nhận hậu quả.
Nhưng nếu thật sự đến thời điểm bất đắc dĩ, anh vẫn sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ cô ta một phen.
Giống như việc Thuý Hồng quá đáng lúc trước, cô ta bị ngộ độc thuốc trừ sâu thì anh vẫn tìm thuốc giải độc cho cô ta uống.
Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ ở trong lòng anh, cũng không có nói cho Thần Quang nghe, bởi vì anh sợ cô để ý, sợ cô cảm thấy không thoải mái với Vương Thúy Hồng.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, lúc này Thần Quang vậy mà đang nghĩ đến tình cảnh của Vương Thúy Hồng.
Tiêu Cửu Phong nắm tay cô: "Vậy em đang tức giận với Vương Thúy Hồng sao? Trước kia em..."
Anh nhớ tới trước kia kỳ thật Thần Quang bất mãn với Vương Thúy Hồng đến từ một thời với mình, cô sẽ ghen tuông, sẽ so đo cái này cái kia.
Tiêu Cửu Phong không nói ra, nhưng Thần Quang đã hiểu được suy nghĩ của anh: "Em sẽ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì sao không phải em là người từng sống cùng một thời đại với anh, vì sao không phải là em cùng anh đến thời đại này, em không có cách nào để hiểu rõ kiếp trước của anh, mà cô ấy lại biết. Thế nhưng..."
Thần Quang cố gắng suy nghĩ một chút, muốn tìm từ ngữ tốt nhất để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình.
"Thế nhưng trông thấy dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng em cũng thấy khổ sở thay cho Thuý Hồng. Cô ấy cố chấp nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng là của anh, có lẽ là do cô ấy bị điên, có thể là cô ấy ngu ngốc, hoặc là do cô ấy đã bị người ta lừa gạt."
Thần Quang không thể nói rõ được cảm giác của mình.
Kỳ thật Vương Thúy Hồng cũng không phải là người quá xấu xa, chỉ là quá cố chấp, thích tự cho mình là đúng, cuối cùng cô ta lớn bụng, sinh ra một đứa nhỏ không cha, sau này sẽ như thế nào... Thần Quang nghĩ một chút, không rét nhưng lại run cầm cập.
"Anh biết mà, em cứ yên tâm đi." Tiêu Cửu Phong nắm lẫy tay cô, trấn an nói.
**************************%
Vương Thúy Hồng rời đi vào thời điểm rạng sáng đầu đông.
Cô ta bịt kín mít, ôm đứa nhỏ, ngồi lên xe bò, xe bò kia là do Tiêu Cửu Phong nhờ Tiêu Bảo Đường hỗ trợ tìm tới.
Cha mẹ ruột của Vương Thúy Hồng cũng không muốn tiễn cô ta đi, hành vi của cô ta đã làm cho người cha của mình mất hết thể diện, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy đứa con gái này.
Chỉ có mẹ cô ta, trước khi đi lau nước mắt nhét cho Thuý Hồng một bọc quần áo nhỏ, bảo cô ta sau này nên an phận sống qua ngày.
Thần Quang đứng lên đi đưa Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng ôm đứa nhỏ lên xe bò, xe bò còn chưa chuyển bánh.
Rạng sáng đầu đông, trời sắp sáng nhưng chưa sáng hẳn, dưới chân núi Thập Ngưu phảng phất bao phủ một tầng sương mù mờ mịt như lụa mỏng, từng tia từng sợi tràn ngập trên đồng ruộng, tràn ngập trên con đường nông thôn, làm cho thôn trang hẻo lánh này trở nên yên bình tĩnh lặng, nhưng lại tràn ngập màu sắc thân bí.
Trong lỗ mũi trâu phun ra sương trắng, phát ra âm thanh ụm bò.
Vương Thúy Hồng buộc chặt sợi dây đỏ trên tã lót của đứa nhỏ, sau đó đi xuống xe bò, cô ta nhìn quanh núi này, nước này, thôn núi mông lung trong sương mù này, cắn răng nhưng rốt cuộc vẫn không cầm được nước mắt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận