Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 95

Chương 95Chương 95
Tiêu Cửu Phong cảm thấy Thần Quang đúng là người có tính tình đơn thuần, cho dù chuyện kinh thế hãi tục như vậy nói cho cô nghe, cô cũng cứ lơ đãng mà tiếp nhận như vậy, sau khi tiếp nhận, nhớ thương nhất trong lòng vẫn là tâm sự chua xót của con gái kia.
Anh bất đắc dĩ nói: "Ngốc chết đi được, anh và cô ấy không quen biết hai đời nhiều như vậy, nhưng anh và em ít nhất cũng có thể quen biết ròng rã cả một đời."
Thần Quang nghe xong có chút không hiểu: "Đây là ý gì?"
Lúc Tiêu Cửu Phong nói ra lời này, trong lòng mình cũng thoáng dừng lại.
Kỳ thật ý tứ của anh là anh và Vương Thúy Hồng, trước khi kiếp trước cùng nhau xảy ra chuyện, căn bản cũng không quen biết, đời này cũng thật sự là bởi vì chút nguyên nhân kiếp trước mới không đành lòng nhìn cô ta gặp chuyện không may, mới có thể ngẫu nhiên ra tay tương trợ.
Nhưng hai người thật sự không thể nói có cái gì mà hai đời.
Nhưng anh và Thần Quang không giống vậy, sau này bọn họ sẽ có ròng rã cả một đời.
Nhưng ngay khi Thần Quang hỏi ý anh là gì, Tiêu Cửu Phong đột nhiên phát hiện tâm tư của mình có chút rối bời, nhìn vê phía Thần Quang dáng vẻ hồn nhiên, cũng không biết giải thích như thế nào.
Thật ra ban đầu là một người có nhiều tri thức văn hóa và đạo đức hơn thời đại này, anh không có khả năng có cảm giác gì với cô gái nhỏ này, cô không chỉ còn nhỏ, hơn nữa còn ngây thơ đơn thuần.
Anh chỉ muốn nuôi cô lớn lên một chút và chọn cho cô một người đàn ông phù hợp.
Nhưng mà hiện tại từng ngày từng ngày ở chung với nhau, lại nói gả cô cho một người đàn ông khác, đó chính là đang tự lừa mình dối người.
Cứ như vậy trầm mặc nửa ngày, cuối cùng Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, xoa xoa khăn trùm đầu của cô: "Chờ sau này em sẽ biết."
Thần Quang nghiêng đầu: "Nhưng bây giờ em muốn biết liền."
Ban đầu Tiêu Cửu Phong muốn bỏ tay khỏi đầu cô, hiện tại nghe được cái này, liền thuận thế gõ lên đầu cô hai cái: "Biết nhiều như vậy làm gì?"
Thần Quang bị đánh vào đầu, có chút ủy khuất, nhìn anh: "Không nói cho em biết thì dẹp đi, tại sao còn đánh em!”
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ ủy khuất của vật nhỏ này, càng thêm bất đắc dĩ, lại nhớ tới một chuyện: "Ngày hôm qua Vương Thúy Hồng ức hiếp em?" Thân Quang nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nhất thời ngữ khí phẫn nộ: "Đúng! Cô ta nhất quyết phải cởi khăn trùm đầu của em xuống, cố ý muốn làm em khó coi."
Trong mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên ý cười: "Được, lần sau anh giúp em trút giận."
Thần Quang liếc anh, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra hoài nghi: "Hôm nay anh còn giúp cô ta đó."
Tiêu Cửu Phong thu liễm ý cười: "Cái đó không giống nhau, hôm nay anh giúp cô ấy một phen, là không muốn nhìn cô ấy bởi vì nguyên nhân khó hiểu mà chết vào lúc này, nhưng nếu cô ấy ức hiếp em, anh khẳng định sẽ giúp em trút giận."
Thần Quang nghe xong, lập tức tràn đầy cao hứng, thế nhưng vẫn là hơi hung dữ hỏi: "Thật sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm cô ấy gây phiền toái?"
Thần Quang lắc đầu xua tay: "Ôi chao, đừng!"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày nhìn cô.
Thần Quang: "Kỳ thật cũng không có gì to tát, cô ấy muốn ức hiếp em, bản thân cô ấy không phải cũng chịu báo ứng rồi à! Anh Cửu Phong, em nói cho anh biết, em từ nhỏ đến lớn đều gặp người tốt, cho nên người xấu đều bị báo ứng!"
Tiêu Cửu Phong: "Không phải cô ấy cởi khăn trùm đầu của em ra sao? Nếu có người ức hiếp em, biện pháp tốt nhất chính là ức hiếp trả lại trước mặt mọi người, như vậy sau này người khác sẽ không bao giờ không coi em ra gì nữa, biết không?"
Thần Quang thở dài: "Được rồi được rồi, không đáng đâu, lại nói..."
Tiêu Cửu Phong: "Cái gì?"
Thần Quang mím môi, ngửa mặt nhìn Tiêu Cửu Phong, chớp chớp mắt, bắt đầu ra sức kiện cáo: "Anh Cửu Phong, anh cảm thấy em đẹp không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận