Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 249: Phien ngoai 2

Chuong 249: Phien ngoai 2Chuong 249: Phien ngoai 2
Cô rất cố gắng làm tốt công việc và chức vụ của mình, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, bận đến xoay vòng vòng, bởi vậy, mấy năm qua chưa từng trở về đội sản xuất Hoa Câu Tử.
Gần đây cũng là Tiêu Cửu Phong nhớ tới, nói thời đại thay đổi rồi, mấy căn phòng cũ của nhà anh trước kia có thể sửa chữa rồi, lúc này mới sắp xếp trở về.
Lúc xe hơi sắp đến thôn thì thấy phía trước có mấy người đang bận làm việc, có một đường ống nước vừa lúc để ngang giữa đường.
Lái xe thấy mặc dù mặt trên ống nước đằng trước hơi phủ đất che lên, nhưng sợ chạy qua cán hỏng ống nước này, liền hỏi: "Chỗ này có thể đi qua được không?"
Anh ta vừa hỏi, Thần Quang và Tiêu Cửu Phong đều nhìn qua đó thì lại thấy được người quen cũ.
Tiêu Cửu Phong liên bảo xe ngừng lại, anh xuống xe bước đi.
Kỳ thực bên kia vài người trong thôn từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe hơi Hồng Kỳ chạy qua, đều có chút nơm nớp lo sợ, dừng công việc trong tay tụ tập về phía này.
Trong đó có một người chính là Vương Kim Long của thôn Vương Lâu Trang.
Hiện tại thời đại thay đổi, cải cách rồi, không gọi là đại đội sản xuất nữa, gọi là thôn rồi.
Vương Kim Long là thôn trưởng, anh ta đang dẫn dắt mọi người ở đó tưới nước, nhìn thấy xe hơi Hồng Kỳ này, trong lòng liền nói thầm, xe này vừa nhìn chính là xe cao cấp, không biết tới nơi này làm chi.
Kết quả liền nhìn thấy xe này ngừng lại, một người từ trên xe bước xuống, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn phẳng phiu, dáng người cao ngất, khí thế uy nghiêm, hắn nhìn thoáng qua thì bị dọa ho giật mình, lại nhìn kỹ thì kinh ngạc nhảy dựng cả lên.
"Cửu... Cửu Phong!" Hắn có chút không dám tin, cũng đã bảy tám năm không gặp, Tiêu Cửu Phong thay đổi lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng là lãnh đạo lớn cỡ nào đấy!
Tiêu Cửu Phong đi qua chào hỏi với Vương Kim Long, lại nhìn những người khác, ít nhiều cũng nhìn thấy quen, trong đó có một người càng nhìn càng thấy quen mắt.
Tiêu Cửu Phong: "Anh là... Vương Phú Quý?"
Vương Phú Quý xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn ta chẳng thể nghĩ tới, thế mà Tiêu Cửu Phong còn nhớ rõ mình.
Anh ta là Vương Phú Quý, năm đó bởi vì chuyện tranh giành giếng nước khiêu khích Tiêu Cửu Phong, bị Tiêu Cửu Phong trực tiếp thoáng cái làm cho té ngã. Chuyện này đối với Vương Phú Quý mà nói, vốn là một việc rất chật vật và mất thể diện, nhưng mà vài năm nay, bởi vì nghe nói Tiêu Cửu Phong ở tỉnh thành sống rất tốt, ngược lại Vương Phú Quý bắt đầu lấy chuyện này khoe khoang khắp nơi, hắn ta kể sinh động như thật với người ta, hắn ta bị "quan lớn" Tiêu Cửu Phong ở tỉnh thành làm cho té ngã như thế nào, anh lợi hại cỡ nào.
Hiện tại Tiêu Cửu Phong người thật việc thật đang ở trước mặt hắn ta, hắn bắt đầu mặt đỏ tía tái.
Anh ta lúng túng vâng dạ gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Vương Phú Quý, anh... anh còn nhớ rõ tôi à?”
Tiêu Cửu Phong: "Đương nhiên là nhớ rõ rồi, tôi còn nhớ chuyện lúc ấy chúng ta đánh nhau."
Thời điểm nói đến đây, trong mắt Tiêu Cửu Phong mang theo ý cười.
Anh vừa cười, người chung quanh cũng nở nụ cười, Vương Kim Long cười theo, Vương Phú Quý cũng cười theo.
Lúc cười lên, chuyện đánh nhau ngày xưa dường như cũng có thể coi là một loại kỷ niệm, khoảng cách giữa bên này với bên kia cũng hơi kéo gần lại.
Mọi người vây quanh Tiêu Cửu Phong hỏi anh chuyện ở tỉnh thành, lại hỏi Tiêu Cửu Phong trở về làm gì, mọi người nói chuyện, tình cảnh thật sự náo nhiệt.
Đương nhiên cũng có người hâm mộ chỉ vào xe này hỏi, biết được đây là xe của Tiêu Cửu Phong, vừa hâm mộ lại kính nể, thật sự ai nấy đều cảm thán không ngừng.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên biết, lần này anh trở về, tất nhiên sẽ bị vây xem, nhưng mà đây là điều nằm trong dự liệu cả rồi.
Nếu không ngồi xe của mình trở về, như vậy từ tỉnh thành về đến trong thôn, trước hết phải ngồi xe lửa, sau lại chuyển sang xe hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận