Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 214

Chương 214Chương 214
Thần Quang: "Sau khi sư thái đi rồi, em vẫn coi sư tỷ là thân nhân của em, cho dù biết sư tỷ đối với em cũng không tốt lành gì, nhưng đều trải qua những năm tháng cùng nhau lớn lên, đều là người ăn chung một cái nồi, cùng nhau niệm kinh chung một pho tượng Phật, nồi bát muôi chậu đều có lúc va chạm, em cảm thấy sư tỷ đối với em không tốt cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng øì cho lắm, em chỉ là ăn ít đi một miếng cơm, làm nhiều hơn một chút thôi, chúng ta đều là người một nhà, em cũng không so đo những chuyện đó làm gì"
Nói xong rồi cô nhìn về phía Tuệ An, nở nụ cười: "Nhưng sư tỷ càng ngày càng quá đáng, chuyện của Phùng Thạch Đầu là sư tỷ nói cho Vương Thúy Hồng chứ gì, sư tỷ vì tranh giành danh ngạch lớp biết chữ kia với em, nên thật sự là có thể bất chấp tất cả, đây là muốn đồn em đi vào chỗ chết. Chẳng qua sư thái nói em có phúc khí tốt, em quả thật có phúc khí tốt cho nên Vương Thúy Hồng dứt khoát thu mua Phùng Thạch Đầu, gọi Phùng Thạch Đầu tới làm nhân chứng muốn chứng thực tội danh của em, không ngờ tới sự thật chính là sư tỷ đang bị gậy ông đập lưng ông như vậy."
Tuệ An mặt đỏ tới mang tai, cô ta muốn giải thích.
Nhưng mà căn bản Thần Quang không muốn nghe.
Tại sao phải nghe chứ?
Trước kia trong lòng cô xem cô ta là sư tỷ cho nên mới dễ dàng tha thứ, sư thái đi rồi, cô không có bất kỳ người thân nào, cho dù tình thân của sư tỷ hà khắc như thế, nhưng cô vẫn như cũ không nỡ từ bỏ, vẫn như thế mà nhẫn nhịn, thế nhưng đến chuyện của Phùng Thạch Đầu, tuy ngoài miệng cô không nói nhưng mà trong lòng hiểu rõ, chút thân tình kia đã sớm bị thổi vào trong gió.
Thần Quang đứng thẳng lưng nhìn Núi Thập Ngưu phía xa xa.
Cô quả thật đã thay đổi, cho rằng mình có thể không nên quan tâm đến chút tình thân bố thí của người khác, cho rằng mình kỳ thật có thể dựa vào chính bản thân cô.
Cô lớn lên trông xinh đẹp như thế, đã vậy còn biết chữ, có thể làm giáo viên của lớp biết chữ, có thể kể cho mọi người nghe những câu chuyện xưa, tất cả mọi người đều rất thích cô.
Bản thân cũng học được cách làm quần áo, học dệt vải, học cách đóng đế giày.
Cô đã học được rất nhiều, chính cô cũng trở nên càng ngày càng phong phú, càng ngày càng tự tin hơn.
Cô cũng không còn là ni cô nhỏ chỉ biết niệm kinh kia nữa, cô là người phụ nữ trong xã hội này, là một người phụ nữ có thể chống đỡ được một nửa bầu trời.
Thần Quang: "Sư tỷ, chúng ta không còn ở trong núi nhỏ kia, em cũng không phải là Thần Quang không có kiến thức nữa, chị sai ở chỗ là luôn cho rằng em vẫn là ni cô nhỏ bị chị nắm thóp trong lòng bàn tay, tự tiện cho rằng em có thể mặc cho chị nắm giữ, càng cho rằng chị có thể ỷ vào việc bản thân hiểu biết được nhiều hơn em là có thể giải quyết hết thảy."
Ánh mắt của cô từ núi Thập Ngưu chuyển sang nhìn Tuệ An: "Sư tỷ à, đây là đại đội sản xuất Hoa Câu Tử chứ không phải là núi Tĩnh Vân."
Tuệ An sắc mặt trắng bệch, cô ta có chút chật vật lui về phía sau một bước, sau đó bật cười trào phúng: "Được thôi, Thần Quang à, em thật có năng lực, em thật là lợi hại! Thật ra thì chớ có tán dốc những thứ không có thật đó, không phải là em ỷ vào có Tiêu Cửu Phong sao, không có Tiêu Cửu Phong làm chỗ dựa, làm sao em có thể tung hoành như vậy? Em đang cho rằng mình có nhiều bản lĩnh nhưng kỳ thật vẫn là ỷ vào đàn ông!"
Thần Quang đồng tình nhìn sư tỷ của mình, cô không muốn nói thêm gì nữa.
Tuệ An cắn răng: "Nhưng mà chị nói cho em biết, Tiêu Cửu Phong và Vương Thúy Hồng ở cùng một thế giới, Vương Thúy Hồng cũng đã mang thai, em hãy chờ đi, đợi đến ngày mai Vương Thúy Hồng sẽ nhào tới cửa, để xem kết cục của em như thế nào! Người đàn ông nhà em làm lớn bụng người phụ nữ khác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận