Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 246

Chương 246Chương 246
Tiêu Cửu Phong cứ ôm cô như vậy, ấn một huyệt vị trên cánh tay cho cô, lại nói chuyện với cô để dời chú ý đi hướng khác.
"Anh nói cho em biết, sao anh lại có lỗ tai thính như vậy chứ!" Thần Quang không thoải mái, hừ hừ giống như chó con, nói chuyện đều mang theo ngữ khí làm nũng như trẻ con.
"Kiếp trước anh đã từng luyện lỗ tai, đời này tiếp tục tự mình luyện từ nhỏ." Tiêu Cửu Phong thấp giọng nói bên tai cô.
"Vậy anh nói cho em biết, vì sao vừa rồi anh lại cố ý không tới?" Thần Quang tiếp tục hừ hừ.
Lần này Tiêu Cửu Phong trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói.
"Kỳ thật con người Tô Lệ Lệ rất không tệ, anh và cô ấy cũng coi như là bằng hữu, nếu đã đối đãi như bằng hữu, vậy anh cũng không muốn làm cho cô ấy xấu hổ, để em ra mặt, để cho cô ấy thấy rõ sự thật, đó là tốt nhất."
Thần Quang chợt hiểu được.
Cô biết Tiêu Cửu Phong lúc ấy nói mua bánh bao cho cô, lại ở trước mặt mọi người nhéo má cô một cái, đây đều là cho Tô Lệ Lệ kia xem.
Sau khi cô nhìn thấy mọi chuyện, cô liền hiểu rõ mọi chuyện. Đây là cách cự tuyệt ma vẫn lưu lại cho cô ta một chút tình cảm đối với Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong cúi đầu, nhìn Thần Quang nho nhỏ mím môi trong lòng mình, rõ ràng rất tiều tụy, nhưng lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Anh đột nhiên đau lòng.
Trước kia cũng chưa chắc không đau lòng, nhưng loại đau lòng này chưa từng có vào giờ khắc này và cũng chưa từng mãnh liệt rõ ràng như vậy, giống như cô thấy khó chịu một chút thì trái tim anh sẽ bị đâm một cái.
Anh ôm lấy cô, khàn giọng nói: "Chúng ta sẽ xuống xe buýt nhanh thôi, xuống xe buýt rồi lên xe lửa, anh mua vé giường nằm cho em, chúng ta nằm trên giường đó, tựa như nằm trên giường đất vậy, em sẽ không khó chịu nữa."
Thần Quang trê môi nói nhỏ: "Nhưng mà em vẫn còn vấn đề muốn hỏi."
Tiêu Cửu Phong: "Em hỏi tiếp đi."
Thần Quang: "Trước kia anh làm thế nào để biến ra mấy thứ đồ ăn ngon vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "...
Thần Quang có chút tiều tụy nâng mí mắt lên, hừ hừ một tiếng: "Dù sao thì anh cũng đồng ý với em, nên anh đều phải nói cho em biết!"
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ nhướng mày, xoa xoa mái tóc xoăn của cô. Vật nhỏ này thật biết chọn thời điểm.
Anh đành phải thấp giọng nói: "Chờ lên giường ngủ, em nằm ở đó, anh chậm rãi nói cho em nghe, được không?"
Thần Quang: "Được rồi.. Vậy khi nào chúng ta thay đổi giường nằm vậy ạ?"
Tiêu Cửu Phong trợn mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tại thời điểm này, chiếc xe đã đi vào tỉnh, tình cờ băng qua đường sắt.
Có một chuyến tàu đang đi ngang qua.
Anh nói với Thần Quang : "Em nhìn đi, đó là xe lửa."
Thần Quang tò mò từ trong ngực anh thò đầu ra, nhìn sang, chỉ thấy trước mắt có một chiếc xe rất dài rất dài đi qua, từng chiếc xe màu xanh lá cây nối liền với nhau, cứ thế lướt qua trước mặt cô như vậy, xình xịch xình xịch, tựa như vĩnh viễn không thể kết thúc.
"Đây có phải là xe lửa không? Sao lại dài như vậy!" Thần Quang kinh ngạc hỏi.
"Xe lửa chính là như vậy, dài và nhanh, chiếc xe lửa này sắp vào ga rồi, người lái sẽ phải bấm còi."
Tiêu Cửu Phong vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng còi đồn dập mà cao ngất vang lên.
Thần Quang kích động: "Em chưa bao giờ nghe thấy âm thanh dễ nghe như vậy! Đây là tiếng còi xe lửa!"
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang kéo tay áo của anh: "Em muốn ngồi xe lửa! Chúng ta nhanh đi ngồi xe lửa đi!"
Tiêu Cửu Phong: "Được."
Thần Quang: "Em muốn nằm trên giường ngủ, em muốn nằm thoải mái như đang nằm ngủ trên giường của chúng ta vậy."
Tiêu Cửu Phong: "Được."
Thần Quang: "Em muốn anh kể cho em nghe, những thứ đó tới như thế nào, nói về kiếp trước của anh, kể cho em những điều trong quá khứ của anh, nói với em cho rõ ràng, không được nói một vài câu rồi kết thúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận