Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 136
Chương 136Chương 136
Mặt mày Tiêu Cửu Phong lạnh đến mức người bình thường căn bản không dám nhìn kỹ.
Hiện giờ mọi người thấy anh đối tốt với phụ nữ lại còn mua nhiều thứ tốt như vậy, lớn lên anh tuấn uy vũ, đương nhiên liền chú ý nhiều hơn một chút.
Cũng có người từng thấy anh, liền lặng lẽ nói: "Đây là do người ta giải ngũ, lấy được nhiều trợ cấp."
Mọi người vừa nghe vậy cũng hiểu, bắt đầu hâm mộ cô vợ nhỏ bên cạnh anh.
Chẳng qua cô vợ nhỏ này cũng thật sự là đẹp mắt, ngoại hình thanh tú như vậy, trắng trẻo sạch sẽ, còn uốn tóc xoăn, vừa nhìn liền đặc biệt có phong cách Tây.
Thần Quang chú ý tới có người nhìn cô, cũng ít nhiều có chút không được tự nhiên, cô cũng không thích bị đánh giá như vậy. Tiêu Cửu Phong thấy vậy thì không mua nữa, lập tức rời khỏi cửa hàng quốc doanh.
Sau khi đi ra ngoài, Tiêu Cửu Phong lấy tất cả đồ đã mua bỏ vào trong túi vải bố mang theo trước đó.
Thần Quang thấy nhiều thứ như vậy, cũng không biết là nên tâm hoa nộ phóng(*), hay là nên đau lòng vì phải tiêu xài phiếu và tiền.
Cuối cùng cô nhìn Tiêu Cửu Phong tùy ý bỏ vào bao bố như vậy, bắt đầu đau lòng: "Đồ tốt như thế, sao anh có thể chà đạp như vậy."
Tiêu Cửu Phong lại không thèm để ý chút nào: "Em muốn cho người ta biết chúng ta mua nhiều đồ như vậy sao?"
Thần Quang suy nghĩ một chút, nhớ tới sư tỷ của cô, vị sư tỷ này của cô nếu biết cô có những thứ tốt này, còn không đỏ mắt đến chết mới lạ, vì vậy cô nhanh chóng lắc đầu.
Tiêu Cửu Phong: "Chính là vậy."
Nói xong liền vác bao bố, dẫn Thần Quang trở về.
Thần Quang ngẫm lại một chút, rốt cuộc vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Cửu Phong đưa Thần Quang đi dạo một vòng lớn trong trấn, đợi đến lúc phải trở về thì đã rất trễ, đèn ven đường đều sáng lên rồi.
Thần Quang ngẩng đầu nhìn đèn, không nỡ rời mắt.
Ở nông thôn không dám dùng loại đèn điện này, toàn là đèn dầu, sao có thể sáng được như vậy, ở thị trấn thật tốt.
Tiêu Cửu Phong: "Vậy đợi sau này chúng ta cũng đến thị trấn ở."
Thần Quang chỉ xem như anh đang đùa, tích cực hưởng ứng: "Được!"
Lúc trở về không có xe bò nào để ngồi, hai người chỉ có thể đi bộ. Tiêu Cửu Phong vác bao bố lớn, Thân Quang theo bên cạnh xách bọc nhỏ, hai người cùng nhau rời khỏi thị trấn, đi từ đường lớn tới đường nhỏ.
"Mệt rồi ư?" Tiêu Cửu Phong hỏi Thần Quang.
"Không mệt." Lúc nói lời này, Thần Quang lau mồ hôi.
Kỳ thực trời đã có chút lạnh, nhưng vẫn luôn đi đường như thế, trên trán cô đã toát ra vài giọt mồ hôi.
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, chỉ về phía trước nói: "Phía trước không phải là một giàn dưa sao, có vẻ bị bỏ hoang, chúng ta qua đó nghỉ chân một chút, lấy bánh nướng của chúng ta ra ăn rồi uống nước?"
Vốn Thần Quang không nỡ ăn bánh nướng, có điều chịu khổ hơn nửa ngày như vậy, bụng cô lại bắt đầu kêu ùng ục, đành phải gật đầu: "Được."
Vì thế hai người liền đi qua giàn dưa đó, giàn dưa hẳn là mùa này bỏ hoang không dùng, nhưng mà bên trong có trải chiếu rách.
Hai người ngồi trên chiếu, trải vải bạt trên đất, lấy bánh nướng và trứng luộc nước trà ra ăn, lại lấy ấm nước quân dụng ra uống.
Vừa ra ít mồ hôi, hiện tại cả hai đều ngồi đó, không đi bộ nữa, chút mồ hôi trên người tản ra, ngược lại cảm thấy man mát.
Thần Quang ăn bánh nướng mè, càng ăn càng ngon: "Anh Cửu Phong, cái này ăn ngon thật, em cũng chưa từng ăn bánh nướng nào ngon như vậy."
Tiêu Cửu Phong liếc nhìn cô không nói chuyện.
Đây là một con mèo ham ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon mắt liền tỏa sáng, ăn đến nỗi mùi thơm phức lan ra, làm người ta cảm thấy thứ cô đang ăn là sơn hào hải vị.
Vốn không có khẩu vị lắm, nhưng nhìn cô ăn mà anh cũng không nhịn được muốn giành với cô.
Cho nên anh cũng lấy ra ăn cùng cô.
Hai người, mỗi người ăn một cái bánh nướng mè, một cái trứng gà nóng, lại còn thừa hai cái bánh nướng vừa vặn ngày mai ăn.
Chú thích:
(Tâm hoa nộ phóng: Cực kỳ vui mừng, sung sướng.
Mặt mày Tiêu Cửu Phong lạnh đến mức người bình thường căn bản không dám nhìn kỹ.
Hiện giờ mọi người thấy anh đối tốt với phụ nữ lại còn mua nhiều thứ tốt như vậy, lớn lên anh tuấn uy vũ, đương nhiên liền chú ý nhiều hơn một chút.
Cũng có người từng thấy anh, liền lặng lẽ nói: "Đây là do người ta giải ngũ, lấy được nhiều trợ cấp."
Mọi người vừa nghe vậy cũng hiểu, bắt đầu hâm mộ cô vợ nhỏ bên cạnh anh.
Chẳng qua cô vợ nhỏ này cũng thật sự là đẹp mắt, ngoại hình thanh tú như vậy, trắng trẻo sạch sẽ, còn uốn tóc xoăn, vừa nhìn liền đặc biệt có phong cách Tây.
Thần Quang chú ý tới có người nhìn cô, cũng ít nhiều có chút không được tự nhiên, cô cũng không thích bị đánh giá như vậy. Tiêu Cửu Phong thấy vậy thì không mua nữa, lập tức rời khỏi cửa hàng quốc doanh.
Sau khi đi ra ngoài, Tiêu Cửu Phong lấy tất cả đồ đã mua bỏ vào trong túi vải bố mang theo trước đó.
Thần Quang thấy nhiều thứ như vậy, cũng không biết là nên tâm hoa nộ phóng(*), hay là nên đau lòng vì phải tiêu xài phiếu và tiền.
Cuối cùng cô nhìn Tiêu Cửu Phong tùy ý bỏ vào bao bố như vậy, bắt đầu đau lòng: "Đồ tốt như thế, sao anh có thể chà đạp như vậy."
Tiêu Cửu Phong lại không thèm để ý chút nào: "Em muốn cho người ta biết chúng ta mua nhiều đồ như vậy sao?"
Thần Quang suy nghĩ một chút, nhớ tới sư tỷ của cô, vị sư tỷ này của cô nếu biết cô có những thứ tốt này, còn không đỏ mắt đến chết mới lạ, vì vậy cô nhanh chóng lắc đầu.
Tiêu Cửu Phong: "Chính là vậy."
Nói xong liền vác bao bố, dẫn Thần Quang trở về.
Thần Quang ngẫm lại một chút, rốt cuộc vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Cửu Phong đưa Thần Quang đi dạo một vòng lớn trong trấn, đợi đến lúc phải trở về thì đã rất trễ, đèn ven đường đều sáng lên rồi.
Thần Quang ngẩng đầu nhìn đèn, không nỡ rời mắt.
Ở nông thôn không dám dùng loại đèn điện này, toàn là đèn dầu, sao có thể sáng được như vậy, ở thị trấn thật tốt.
Tiêu Cửu Phong: "Vậy đợi sau này chúng ta cũng đến thị trấn ở."
Thần Quang chỉ xem như anh đang đùa, tích cực hưởng ứng: "Được!"
Lúc trở về không có xe bò nào để ngồi, hai người chỉ có thể đi bộ. Tiêu Cửu Phong vác bao bố lớn, Thân Quang theo bên cạnh xách bọc nhỏ, hai người cùng nhau rời khỏi thị trấn, đi từ đường lớn tới đường nhỏ.
"Mệt rồi ư?" Tiêu Cửu Phong hỏi Thần Quang.
"Không mệt." Lúc nói lời này, Thần Quang lau mồ hôi.
Kỳ thực trời đã có chút lạnh, nhưng vẫn luôn đi đường như thế, trên trán cô đã toát ra vài giọt mồ hôi.
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, chỉ về phía trước nói: "Phía trước không phải là một giàn dưa sao, có vẻ bị bỏ hoang, chúng ta qua đó nghỉ chân một chút, lấy bánh nướng của chúng ta ra ăn rồi uống nước?"
Vốn Thần Quang không nỡ ăn bánh nướng, có điều chịu khổ hơn nửa ngày như vậy, bụng cô lại bắt đầu kêu ùng ục, đành phải gật đầu: "Được."
Vì thế hai người liền đi qua giàn dưa đó, giàn dưa hẳn là mùa này bỏ hoang không dùng, nhưng mà bên trong có trải chiếu rách.
Hai người ngồi trên chiếu, trải vải bạt trên đất, lấy bánh nướng và trứng luộc nước trà ra ăn, lại lấy ấm nước quân dụng ra uống.
Vừa ra ít mồ hôi, hiện tại cả hai đều ngồi đó, không đi bộ nữa, chút mồ hôi trên người tản ra, ngược lại cảm thấy man mát.
Thần Quang ăn bánh nướng mè, càng ăn càng ngon: "Anh Cửu Phong, cái này ăn ngon thật, em cũng chưa từng ăn bánh nướng nào ngon như vậy."
Tiêu Cửu Phong liếc nhìn cô không nói chuyện.
Đây là một con mèo ham ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon mắt liền tỏa sáng, ăn đến nỗi mùi thơm phức lan ra, làm người ta cảm thấy thứ cô đang ăn là sơn hào hải vị.
Vốn không có khẩu vị lắm, nhưng nhìn cô ăn mà anh cũng không nhịn được muốn giành với cô.
Cho nên anh cũng lấy ra ăn cùng cô.
Hai người, mỗi người ăn một cái bánh nướng mè, một cái trứng gà nóng, lại còn thừa hai cái bánh nướng vừa vặn ngày mai ăn.
Chú thích:
(Tâm hoa nộ phóng: Cực kỳ vui mừng, sung sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận