Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 180

Chương 180Chương 180
Làm giấy chứng nhận kết hôn ư?
Thần Quang nghe thấy cũng ngẩn ra: "Chúng ta... Có thể lãnh giấy chứng nhận kết hôn sao ạ?"
Cô đương nhiên hiểu rõ lãnh giấy chứng nhận kết hôn chính là vợ chồng hợp pháp, từ nay về sau cô coi như là người vợ chính thức của anh.
Lúc trước anh vừa dẫn cô trở về, anh nhất định không làm giấy chứng nhận kết hôn cùng cô.
Tiêu Cửu Phong thấy dáng vẻ của cô như vậy thì nói: "Em sao thế, không muốn đi làm ư?"
Thần Quang mím môi nở nụ cười: "Muốn muốn chứ ạ."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy hãy mau đi thôi."
Thần Quang nhìn ra bên ngoài: "Nhưng... nhưng mà hôm nay trời đã tối rồi, ngày khác chúng ta đi lãnh có được không anh?"
Cô cũng chưa từng lãnh giấy chứng nhận kết hôn, không biết quy trình như thế nào, nhưng mà đến giờ này rồi người ta còn cấp không, cô có chút không hiểu.
Hơn nữa trước đó Tiêu Cửu Phong cũng không nhắc qua, làm sao có thể nói lãnh là liền lãnh cơ chứ?
Tiêu Cửu Phong lại không giải thích: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu hôm nay anh đã nghĩ tới việc này, vậy thì nhanh chóng đi làm giay chứng nhận ngay thôi."
Nói xong câu này, anh nhíu mày nhìn sang phía cô: "Em làm sao vậy hả, ngay cả ngủ em cũng ngủ với anh rồi, lại còn không muốn đi lãnh giấy hả?"
Thần Quang nghe được lời này thì trên mặt nhất thời đỏ ửng, cắn răng trợn mắt nhìn anh: "Anh nói bậy bạ gì vậy hảI?"
Cô là con gái, chịu thiệt chính là cô có được không hả!!!
Tiêu Cửu Phong lại cảm thấy cô vợ nhỏ nhà mình liếc mắt trừng qua trừng lại, điều này làm sâu trong ánh mắt anh bắt đầu tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên u ám: "Vậy được thôi, đổi một cách nói khác, em đã bị anh ngủ rồi, bây giờ còn không muốn lãnh giấy chứng nhận sao?"
Lời này vừa được anh thốt ra, Thần Quang không trừng mắt nhìn anh nữa, mà là trực tiếp bổ nhào qua, nắm chặt hai nắm tay muốn đánh anh.
Tiêu Cửu Phong cầm cổ tay cô, hừ nhẹ một tiếng: "Mới nói vậy thôi mà em đã phát cáu rồi, ngày đó là ai nhào tới ôm lấy anh, nói cái gì chính em còn nhớ rõ không? Lúc đó em cầu xin anh..."
Thần Quang đương nhiên nhớ mình nói gì, cô ôm lấy anh, cầu xin anh hãy đối với mình như thế này như thế kia, những lời này lúc đó cũng là cảm xúc nổi lên mới nói, bây giờ tỉnh táo lại, giữa ban ngày ban mặt bị người đàn ông trước mặt mình lấy ra mà nhắc, quả thực xấu hổ và giận dữ đến mức hận không thể đi tìm chỗ trốn.
Tiêu Cửu Phong thấy cô thật sự xấu hổ đến nỗi cổ cũng lộ ra đỏ ửng, anh cũng không đùa cô nữa, ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói: "Vẫn nên là nhanh đi lãnh giấy thôi, bằng không ngộ nhỡ trong bụng em có con của anh thì phải làm sao bây giờ, về sau đứa nhỏ của chúng ta không phải sẽ thành con riêng ư?"
Thần Quang bị anh nói những lời này làm hai chân như nhữn ra, cô tựa vào ngực anh, nghĩ tới những chuyện đất rung núi chuyển trong đêm khuya, làm chuyện này thì sẽ có đứa nhỏ, mà trong bụng cô có thể đã bị anh rải hạt giống... Có lẽ qua một thời gian sẽ mọc rễ nẩy mầm...
Thân Quang cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ vâng."
Tiếng vâng này cũng ngượng ngùng nhưng rất êm ái và ngọt ngào.
Tiêu Cửu Phong buông cô ra, vẻ mặt cũng bình tĩnh như thường: "Đi thôi nào, chúng ta nên tranh thủ thời gian một chút, bằng không Bảo Đường thực sự phải về nhà rồi."
Vì thế anh ngay lập tức dắt tay Thần Quang ra cửa.
Ra tới ngoài cửa, Thần Quang liền buông tay ra khỏi tay Tiêu Cửu Phong, hai người đi song song với nhau, khoảng cách không quá gần. Tiêu Cửu Phong nhfu mày: "Em đang làm gì vậy?"
Thần Quang ngượng ngùng nhìn bốn phía: "Không thể để người ta nhìn thấy chúng ta như vậy được."
Tiêu Cửu Phong cười nhạo: "Khắp thôn xóm đều biết chúng ta đã ngủ chung với nhau rồi, em còn sợ cái gì nữa?”
Nhưng Thần Quang lại càng thêm thẹn thùng: "Vậy thì càng phải chú ý hơn một chút."
Tiêu Cửu Phong nghe cô nói vậy thì cảm thấy có chút buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận