Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 254: Phien Ngoai 7
Chuong 254: Phien Ngoai 7Chuong 254: Phien Ngoai 7
Ngày thứ hai là một ngày đẹp trời, thời tiết rất trong lành.
Tiêu Cửu Phong gửi hai đứa trẻ cho vợ Tiêu Bảo Đường, hai đứa trẻ ngược lại không sợ người lạ, rất nhanh đã chơi cùng đứa nhỏ nhà Tiêu Bảo Đường, Tiêu Cửu Phong và Thần Quang yên tâm thoải mái lên núi.
Đường lên núi cũng không dễ đi, thỉnh thoảng còn có thể gặp phải vũng bùn bị mưa to làm ướt sũng.
Lúc đi được nửa chừng, hai người ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá lớn dưới gốc cây, Tiêu Cửu Phong đột nhiên nói: "Em cảm thấy nơi này nhìn quen mắt không?"
Thần Quang nhìn thử, giật mình: "Đây là nơi lúc trước chúng ta kết đôi!"
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Tức thời hai người đều không nói chuyện nữa, nhớ lại chuyện quá khứ khi đó, kỳ thực lúc ban đầu người anh chọn trúng là Tuệ An, mà người chọn trúng cô là Vương Hữu Điền, bọn họ vốn có lễ chỉ là lướt qua nhau, không thể thành vợ chồng được.
Nghĩ lại từ lúc đầu đến bây giờ, duyên phận của hai người họ như thế nào mới có thể ở cùng nhau.
Lúc này ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào trong khe hở của cành lá chiếu xuống, rải rác nho nhỏ, chiếu lên lá rụng trên mặt đất, chiếu lên cỏ nhỏ phấp phới, ánh nắng cũng chiếu lên trên người bọn họ.
Trên người liền phẳng phất ấm áp, Thần Quang dùng hai tay chống cằm, ngẩng đầu lên xem, liền thấy được ánh mặt trời mềm mại dày đặc, còn có chim chóc bay lên, xuyên qua giữa khu rừng rậm rạp này, bên tai chỉ còn lại tiếng ve kêu vĩnh viễn không ngừng.
Thần Quang nhớ tới rất nhiều việc nhỏ đã qua, lúc nhỏ cô đi ngang qua vùng núi này, anh nướng khoai cho cô ăn, về sau, anh dẫn cô về nhà, cho cô vào hộ khẩu, hai người sinh sống cùng nhau, ngủ trên giường lớn cùng nhau, đến cuối cùng trở thành vợ chồng, sinh con dưỡng cái.
Ở trong hồi ức ấm cúng hòa thuận này, cô nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh Cửu Phong, lúc đó em gầy như vậy, Vương Hữu Điền ghét bỏ em, vì sao anh muốn đổi với anh ta vậy?"
Tiêu Cửu Phong quay đầu nhìn qua, nhìn ánh mặt trời màu vàng rơi trên lông mi cô: "Cảm thấy em rất là đáng thương."
Thần Quang nghĩ lại thấy cũng đúng, chính mình lúc đó nhìn đáng thương như vậy, anh lại là một người tốt như thế.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong đúng là một người tốt."
Cô lúc ban đầu còn cảm thấy anh giống bọn cướp ngoài đường, làm sao anh có thể giống bọn cướp đường, anh là người tốt nhất trên đời này kia mà.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nói: "Kỳ thực đời này anh có lòng tốt cũng chỉ có hai lần như vậy."
Thần Quang: "Một lần đổi lấy em, vậy một lần khác đâu?"
Tiêu Cửu Phong: "Em muốn biết ư?"
Thần Quang mở to mắt, sáp lại gần: "Nói cho em đi, có phải cứu một cô gái nhỏ hay không?"
Lúc nói như vậy, trong giọng điệu kia cũng có chút ghen rồi.
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Nhất thời cả người Thần Quang đều lên tỉnh thần.
Từ lúc vào thành phố, Tiêu Cửu Phong mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, tỉnh thần phấn chấn hơn hẳn cùng với thân hình cao ngất rắn chắc.
Trước kia cô còn không cảm thấy điều này, sau này đến trường, lại tiếp xúc với một vài người, người khác nhìn thấy Tiêu Cửu Phong tới đón cô, nói người đàn ông nhà cô cũng thật anh tuấn, cô không rõ thế nào là anh tuấn.
Người khác cũng nói cô hãy nhìn xem lông mày kiếm đỉnh đạc, dáng vẻ đẹp trai cỡ nào kia kìa, đây là tiêu chuẩn trai đẹp đó nhal
Đẹp trai ư? Thần Quang kinh ngạc, nhìn anh không thanh tú bằng Vương Hữu Điền, cô đã sớm biết, nhưng mà ở trong mắt người khác, vậy mà dáng vẻ của anh lại đẹp trai sao?
Đây thật đúng là một từ mới mẻ.
Sau đó Thần Quang chậm rãi quan sát một phen, cô bắt đầu giật mình, người đàn ông nhà mình thế nhưng thật sự quá đẹp trai.
Không phải là cái loại mặt trắng nhỏ dễ nhìn, mà là loại đẹp trai rất có khí chất đàn ông, oai hùng cao ngất ngưởng!
Sau khi Thần Quang chú ý chuyện này thì cô liền thông suốt, vì sao anh có thể hấp dẫn một Vương Thúy Hồng muốn sống muốn chết như vậy, vì sao anh có thể khiến một Tô Lệ Lệ nhớ thương nhiều năm như thế.
Ngày thứ hai là một ngày đẹp trời, thời tiết rất trong lành.
Tiêu Cửu Phong gửi hai đứa trẻ cho vợ Tiêu Bảo Đường, hai đứa trẻ ngược lại không sợ người lạ, rất nhanh đã chơi cùng đứa nhỏ nhà Tiêu Bảo Đường, Tiêu Cửu Phong và Thần Quang yên tâm thoải mái lên núi.
Đường lên núi cũng không dễ đi, thỉnh thoảng còn có thể gặp phải vũng bùn bị mưa to làm ướt sũng.
Lúc đi được nửa chừng, hai người ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá lớn dưới gốc cây, Tiêu Cửu Phong đột nhiên nói: "Em cảm thấy nơi này nhìn quen mắt không?"
Thần Quang nhìn thử, giật mình: "Đây là nơi lúc trước chúng ta kết đôi!"
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Tức thời hai người đều không nói chuyện nữa, nhớ lại chuyện quá khứ khi đó, kỳ thực lúc ban đầu người anh chọn trúng là Tuệ An, mà người chọn trúng cô là Vương Hữu Điền, bọn họ vốn có lễ chỉ là lướt qua nhau, không thể thành vợ chồng được.
Nghĩ lại từ lúc đầu đến bây giờ, duyên phận của hai người họ như thế nào mới có thể ở cùng nhau.
Lúc này ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào trong khe hở của cành lá chiếu xuống, rải rác nho nhỏ, chiếu lên lá rụng trên mặt đất, chiếu lên cỏ nhỏ phấp phới, ánh nắng cũng chiếu lên trên người bọn họ.
Trên người liền phẳng phất ấm áp, Thần Quang dùng hai tay chống cằm, ngẩng đầu lên xem, liền thấy được ánh mặt trời mềm mại dày đặc, còn có chim chóc bay lên, xuyên qua giữa khu rừng rậm rạp này, bên tai chỉ còn lại tiếng ve kêu vĩnh viễn không ngừng.
Thần Quang nhớ tới rất nhiều việc nhỏ đã qua, lúc nhỏ cô đi ngang qua vùng núi này, anh nướng khoai cho cô ăn, về sau, anh dẫn cô về nhà, cho cô vào hộ khẩu, hai người sinh sống cùng nhau, ngủ trên giường lớn cùng nhau, đến cuối cùng trở thành vợ chồng, sinh con dưỡng cái.
Ở trong hồi ức ấm cúng hòa thuận này, cô nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh Cửu Phong, lúc đó em gầy như vậy, Vương Hữu Điền ghét bỏ em, vì sao anh muốn đổi với anh ta vậy?"
Tiêu Cửu Phong quay đầu nhìn qua, nhìn ánh mặt trời màu vàng rơi trên lông mi cô: "Cảm thấy em rất là đáng thương."
Thần Quang nghĩ lại thấy cũng đúng, chính mình lúc đó nhìn đáng thương như vậy, anh lại là một người tốt như thế.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong đúng là một người tốt."
Cô lúc ban đầu còn cảm thấy anh giống bọn cướp ngoài đường, làm sao anh có thể giống bọn cướp đường, anh là người tốt nhất trên đời này kia mà.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nói: "Kỳ thực đời này anh có lòng tốt cũng chỉ có hai lần như vậy."
Thần Quang: "Một lần đổi lấy em, vậy một lần khác đâu?"
Tiêu Cửu Phong: "Em muốn biết ư?"
Thần Quang mở to mắt, sáp lại gần: "Nói cho em đi, có phải cứu một cô gái nhỏ hay không?"
Lúc nói như vậy, trong giọng điệu kia cũng có chút ghen rồi.
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Nhất thời cả người Thần Quang đều lên tỉnh thần.
Từ lúc vào thành phố, Tiêu Cửu Phong mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, tỉnh thần phấn chấn hơn hẳn cùng với thân hình cao ngất rắn chắc.
Trước kia cô còn không cảm thấy điều này, sau này đến trường, lại tiếp xúc với một vài người, người khác nhìn thấy Tiêu Cửu Phong tới đón cô, nói người đàn ông nhà cô cũng thật anh tuấn, cô không rõ thế nào là anh tuấn.
Người khác cũng nói cô hãy nhìn xem lông mày kiếm đỉnh đạc, dáng vẻ đẹp trai cỡ nào kia kìa, đây là tiêu chuẩn trai đẹp đó nhal
Đẹp trai ư? Thần Quang kinh ngạc, nhìn anh không thanh tú bằng Vương Hữu Điền, cô đã sớm biết, nhưng mà ở trong mắt người khác, vậy mà dáng vẻ của anh lại đẹp trai sao?
Đây thật đúng là một từ mới mẻ.
Sau đó Thần Quang chậm rãi quan sát một phen, cô bắt đầu giật mình, người đàn ông nhà mình thế nhưng thật sự quá đẹp trai.
Không phải là cái loại mặt trắng nhỏ dễ nhìn, mà là loại đẹp trai rất có khí chất đàn ông, oai hùng cao ngất ngưởng!
Sau khi Thần Quang chú ý chuyện này thì cô liền thông suốt, vì sao anh có thể hấp dẫn một Vương Thúy Hồng muốn sống muốn chết như vậy, vì sao anh có thể khiến một Tô Lệ Lệ nhớ thương nhiều năm như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận