Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 263: Phien Ngoai 16
Chuong 263: Phien Ngoai 16Chuong 263: Phien Ngoai 16
so với những chuyện hư vô mờ mit đó, anh càng tin tưởng năng lực của mình hơn.
Nhưng Tiêu Cửu Phong đưa mắt lên nhìn, trông về phía cụ bà này.
Cụ bà này đã gần trăm tuổi, là bạn cũ của ông cố mình, là người đã từng có ơn với ông nội mình.
Trước khi hấp hối ông nội đã có lời trăn trối, bảo anh cần phải đến huyện Lô An một chuyến, cũng cần phải đi gặp bà lão này một lần, cần phải uống một chén trà của bà lão ấy.
Lúc đó anh cũng không biết ý tứ trong lời nói của ông nội, nhưng ông nội đã cố ý nhắc tới phải qua đó, phải uống một chén trà, vậy nên anh đã tới.
Anh biết chén trà mà tổ phụ trước khi sắp chết cũng phải căn dặn này, tất nhiên không phải một chén trà đơn giản bình thường như vậy.
Hiện tại nhìn thấy cụ bà này, anh hiểu được, đây xem như là một lần xem bói.
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Thân mình bà cụ trăm tuổi đã cuộn lại như tôm, bà nâng mí mắt đã bị cụp xuống lên, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, giọng nói già nua nhưng lại hòa ái: "Cậu có thể quên tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện này cậu không được quên." Trong lời nói run lấy bẩy của bà, thậm chí có vài phần ý tứ hàm xúc căn dặn, chính là cái kiểu căn dặn của trưởng bối trực tiếp phân phó hậu bối.
Tiêu Cửu Phong nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi lại cau mày một chút.
Lai lịch của cụ bà này, anh ít nhiều đã từng nghe ông nội nhắc tới, hình như khi đó ở xã hội cũ trước kia, là một ni cô trong chùa, đần dần trở thành chủ của chùa, sau đó đã trải qua một vài việc, vào thập niên đó rời khỏi chùa, hoàn tục rồi thì đi đến huyện Lô An, gả cho bạn thân chí cốt của ông cố.
Trước đó ông nội cũng chưa từng nhắc qua người này biết nhìn trà, nhưng nhớ tới trước khi sắp chết ông nội đã năm lần bảy lượt dặn dò, anh tin đây cũng không phải là một trò đùa ác ý.
Mà về nhìn trà đoán mệnh, ngược lại Tiêu Cửu Phong cũng có tra xét một vài tài liệu, biết đây là một thuật xem bói cổ xưa.
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại, nhìn chằm chằm sương trà lượn lờ trước mắt.
Anh nhớ tới tiểu ni cô kia, cô ấy mặc áo ni cô dài lỗi thời rộng rãi, đội một cái khăn trùm đầu màu trắng kỳ lạ, cô có một đôi mắt hoảng hốt, tựa như con thú nhỏ ở trong núi rừng lỡ bước vào thế gian, ngơ ngác mờ mịt, mọi việc đều không biết.
Một ni cô nhỏ như vậy là người vợ đã định trước trong số mệnh của anh sao?
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, trong con ngươi nổi lên một ý cười lạnh.
Anh khế nâng tay, dùng tay ra hiệu một cái.
*******************%*%
Trong lòng Thần Quang cực kỳ sợ hãi.
Sau khi cô được tắm rửa sạch sẽ, và được đưa đến nơi này, đi đến một cầu thang thật dài, còn bước lên một cái lồng sắt kỳ quái vậy mà lại có thể trực tiếp lên xuống,"vèo" một cái liền đến nơi này.
Nơi này dường như chỉ có ba loại màu sắc đen trắng xám, nhìn qua càng không có hơi thở khói lửa nhân gian bằng chùa Vân Kính của các cô.
Trong lòng Thần Quang nổi lên vô số suy đoán, đây là nơi nào, đây là những người nào vậy?
Là không gian Tây Phương Cực Lạc, hay là Mười Tám Tầng Địa Ngục?
Tất cả cũng đều không giống!
Vào lúc cô đang mờ mịt, cô bị người phụ nữ trung niên này dẫn đi, đến một chỗ có dáng vẻ giống sảnh lớn.
Vừa vào đến nơi đây, cô đã cảm giác được sự khác thường.
Nơi này có một người đàn ông lạnh lùng giống như đá được điêu khắc, mặc một bộ quần áo đen như mực, đang dùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn chằm chằm cô một lượt.
Phía sau lưng cô lập tức cảm thấy được sự lạnh giá. Trong nháy mắt rất nhiều giả thuyết tràn vào trong đầu.
Hắc Bạch vô thường sao?
Hay là địa ngục? Vừa rồi là mỗi một tầng lên xuống thế kia, vậy đây là tầng thứ bao nhiêu?
Hai chân Thần Quang như nhữn ra, cô sợ hãi.
"Qua đây."
Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt trầm lắng, giống như sự va chạm nhẹ nhàng của băng với băng.
"Tôi... Tôi..." Cô hoảng sợ nhìn anh: "Tôi tận tâm tu hành..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
so với những chuyện hư vô mờ mit đó, anh càng tin tưởng năng lực của mình hơn.
Nhưng Tiêu Cửu Phong đưa mắt lên nhìn, trông về phía cụ bà này.
Cụ bà này đã gần trăm tuổi, là bạn cũ của ông cố mình, là người đã từng có ơn với ông nội mình.
Trước khi hấp hối ông nội đã có lời trăn trối, bảo anh cần phải đến huyện Lô An một chuyến, cũng cần phải đi gặp bà lão này một lần, cần phải uống một chén trà của bà lão ấy.
Lúc đó anh cũng không biết ý tứ trong lời nói của ông nội, nhưng ông nội đã cố ý nhắc tới phải qua đó, phải uống một chén trà, vậy nên anh đã tới.
Anh biết chén trà mà tổ phụ trước khi sắp chết cũng phải căn dặn này, tất nhiên không phải một chén trà đơn giản bình thường như vậy.
Hiện tại nhìn thấy cụ bà này, anh hiểu được, đây xem như là một lần xem bói.
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Thân mình bà cụ trăm tuổi đã cuộn lại như tôm, bà nâng mí mắt đã bị cụp xuống lên, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, giọng nói già nua nhưng lại hòa ái: "Cậu có thể quên tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện này cậu không được quên." Trong lời nói run lấy bẩy của bà, thậm chí có vài phần ý tứ hàm xúc căn dặn, chính là cái kiểu căn dặn của trưởng bối trực tiếp phân phó hậu bối.
Tiêu Cửu Phong nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi lại cau mày một chút.
Lai lịch của cụ bà này, anh ít nhiều đã từng nghe ông nội nhắc tới, hình như khi đó ở xã hội cũ trước kia, là một ni cô trong chùa, đần dần trở thành chủ của chùa, sau đó đã trải qua một vài việc, vào thập niên đó rời khỏi chùa, hoàn tục rồi thì đi đến huyện Lô An, gả cho bạn thân chí cốt của ông cố.
Trước đó ông nội cũng chưa từng nhắc qua người này biết nhìn trà, nhưng nhớ tới trước khi sắp chết ông nội đã năm lần bảy lượt dặn dò, anh tin đây cũng không phải là một trò đùa ác ý.
Mà về nhìn trà đoán mệnh, ngược lại Tiêu Cửu Phong cũng có tra xét một vài tài liệu, biết đây là một thuật xem bói cổ xưa.
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại, nhìn chằm chằm sương trà lượn lờ trước mắt.
Anh nhớ tới tiểu ni cô kia, cô ấy mặc áo ni cô dài lỗi thời rộng rãi, đội một cái khăn trùm đầu màu trắng kỳ lạ, cô có một đôi mắt hoảng hốt, tựa như con thú nhỏ ở trong núi rừng lỡ bước vào thế gian, ngơ ngác mờ mịt, mọi việc đều không biết.
Một ni cô nhỏ như vậy là người vợ đã định trước trong số mệnh của anh sao?
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, trong con ngươi nổi lên một ý cười lạnh.
Anh khế nâng tay, dùng tay ra hiệu một cái.
*******************%*%
Trong lòng Thần Quang cực kỳ sợ hãi.
Sau khi cô được tắm rửa sạch sẽ, và được đưa đến nơi này, đi đến một cầu thang thật dài, còn bước lên một cái lồng sắt kỳ quái vậy mà lại có thể trực tiếp lên xuống,"vèo" một cái liền đến nơi này.
Nơi này dường như chỉ có ba loại màu sắc đen trắng xám, nhìn qua càng không có hơi thở khói lửa nhân gian bằng chùa Vân Kính của các cô.
Trong lòng Thần Quang nổi lên vô số suy đoán, đây là nơi nào, đây là những người nào vậy?
Là không gian Tây Phương Cực Lạc, hay là Mười Tám Tầng Địa Ngục?
Tất cả cũng đều không giống!
Vào lúc cô đang mờ mịt, cô bị người phụ nữ trung niên này dẫn đi, đến một chỗ có dáng vẻ giống sảnh lớn.
Vừa vào đến nơi đây, cô đã cảm giác được sự khác thường.
Nơi này có một người đàn ông lạnh lùng giống như đá được điêu khắc, mặc một bộ quần áo đen như mực, đang dùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn chằm chằm cô một lượt.
Phía sau lưng cô lập tức cảm thấy được sự lạnh giá. Trong nháy mắt rất nhiều giả thuyết tràn vào trong đầu.
Hắc Bạch vô thường sao?
Hay là địa ngục? Vừa rồi là mỗi một tầng lên xuống thế kia, vậy đây là tầng thứ bao nhiêu?
Hai chân Thần Quang như nhữn ra, cô sợ hãi.
"Qua đây."
Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt trầm lắng, giống như sự va chạm nhẹ nhàng của băng với băng.
"Tôi... Tôi..." Cô hoảng sợ nhìn anh: "Tôi tận tâm tu hành..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận