Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 89
Chương 89Chương 89
Tiêu Cửu Phong nhướn mày nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang dựa vào tay mình, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Em chỉ là một con cún nhỏ."
Còn là một con cún chuyên đi quyến rũ đàn ông.
Đêm đó Thần Quang ngủ một cách ngon lành và mãn nguyện.
Có thể do canh cá thơm ngon khiến cơ thể cô thoải mái, cũng có thể là nghĩ đến người đàn ông nằm bên cạnh là người anh trai lớn mang lại cho cô kỷ niệm đẹp làm cho cô thích, cũng có thể do cái ôm ấm áp của người đàn ông bên cạnh, nói tóm lại cô vô cùng kiên định thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái sau khi sư thái rời khỏi Vân Kính Am.
Đó là một đêm ngọt ngào, ngày hôm sau dậy sớm, Thần Quang đi nấu cơm, Tiểu Cửu Phong đi lấy nước, hai người không nói nhưng rất hiểu ý nhau.
Khi Thần Quang đứng dậy nhường chỗ cho Tiểu Cửu Phong, Tiêu Cửu Phong đổ nước vừa gánh vào vại nước lớn, Thần Quang nhìn thấy cánh tay cường tráng và cơ thể cao lớn của anh, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày đều như vậy, cô cũng không cảm thấy chán, cô sẵn sàng sống như vậy đến cuối đời.
Chuẩn chị cơm nước xong xuôi, ăn xong rồi, vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện sôi nổi trên đường, khi nhìn thấy hai người Tiêu Cửu Phong và Thần Quang đi tới liền nhìn nhau im bặt.
Tiêu Cửu Phong cười nói: "Có chuyện gì vậy, nói ra cho tôi cùng vui với."
Anh hỏi, mấy người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng có một người nói: "Cũng không có gì, chính là Vương Thúy Hồng kia, Vương Thúy Hồng tối hôm qua gặp chuyện không may, đưa qua công xã, nghe nói lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, sáng nay mới quay về."
Xảy ra chuyện?
Thần Quang nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Phong bên cạnh, trên mặt Tiêu Cửu Phong không có biểu cảm gì.
Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt hỏi: "Cô ta bị sao vậy?"
Người đàn ông lén lút nhìn Thần Quang rồi nói: "Nghe nói bị đầu độc bởi thuốc trừ sâu."
Trúng thuốc trừ sâu, đây là giải thích của người nồng dân.
Bây giờ phải phun thuốc trừ sâu cho cây trồng, phải dùng bình phun để phun thuốc trừ sâu, ngày nắng nóng, trên lưng vác chiếc bình phun nặng hàng chục cân, phải dùng cần áp suất để phun nước thuốc trừ sâu. Nếu không cẩn thận, trong quá trình này người ta có thể bị ngộ độc thuốc trừ sâu, đây là cái mà mọi người gọi là trúng độc thuốc trừ sâu.
Thuốc trừ sâu loại nhẹ còn tốt, loại nặng có thể chết người.
Mặc dù Thần Quang sống trong am ni cô, nhưng cô cũng biết thuốc trừ sâu độc hại như thế nào.
Cô lại liếc nhìn Tiêu Cửu Phong, thấy Tiêu Cửu Phong trầm mặc một hồi cũng không nói gì, chỉ nói: "Đi thôi, đi làm thôi."
Thần Quang thấy vậy cũng không dám nói cái gì.
Khi đi làm, vẫn là tưới nước, làm cỏ, mấy người phụ nữ xung quanh đứng nơi đó nói chuyện, nói làm xong những việc này, lúa trên ruộng sẽ chín, đến lúc phải cắt lúa.
Nhắc đến việc thu hoạch lúa mì thì tự nhiên ai cũng vui mừng, đối với người nông dân thì khoảnh khắc thu hoạch lúa mì luôn được mong chờ nhất.
Cũng có những người phụ nữ lén nhổ một vài bông lúa mì ở gần đó, bông lúa mì đã nặng trĩu, khi dùng tay bóp thì thấy được những hạt lúa mì xanh mướt, căng mọng, tràn ngập hương thơm của lúa mì.
"Thật là ngon, năm nay là một vụ mùa bội thu."
"Thần Quang, đến đây, cô cũng thử một tí đi."
Thần Quang dù sao cũng không dám, đây là lúa mì của nhà nước, nhưng khi có người cho cô cũng không từ chối, liền nhận lấy thử một miếng, quả thật rất ngon. Đang ăn thì Ninh Quế Hoa cam cuốc đi tới, cô ta mỉm cười khi thấy Thần Quang: "Tôi thấy Thần Quang quả thực là phúc tỉnh, ai không hòa hợp được với Thần Quang đều gặp xui xẻo."
Khi cô ta nói điều này mọi người đều thắc mắc: "Hả? Thần Quang thật sự thần thông quảng đại như vậy sao?”
Thần Quang nghe xong cũng bối rối, cô đã làm cái gì chứ?
Tiêu Cửu Phong nhướn mày nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang dựa vào tay mình, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Em chỉ là một con cún nhỏ."
Còn là một con cún chuyên đi quyến rũ đàn ông.
Đêm đó Thần Quang ngủ một cách ngon lành và mãn nguyện.
Có thể do canh cá thơm ngon khiến cơ thể cô thoải mái, cũng có thể là nghĩ đến người đàn ông nằm bên cạnh là người anh trai lớn mang lại cho cô kỷ niệm đẹp làm cho cô thích, cũng có thể do cái ôm ấm áp của người đàn ông bên cạnh, nói tóm lại cô vô cùng kiên định thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái sau khi sư thái rời khỏi Vân Kính Am.
Đó là một đêm ngọt ngào, ngày hôm sau dậy sớm, Thần Quang đi nấu cơm, Tiểu Cửu Phong đi lấy nước, hai người không nói nhưng rất hiểu ý nhau.
Khi Thần Quang đứng dậy nhường chỗ cho Tiểu Cửu Phong, Tiêu Cửu Phong đổ nước vừa gánh vào vại nước lớn, Thần Quang nhìn thấy cánh tay cường tráng và cơ thể cao lớn của anh, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày đều như vậy, cô cũng không cảm thấy chán, cô sẵn sàng sống như vậy đến cuối đời.
Chuẩn chị cơm nước xong xuôi, ăn xong rồi, vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện sôi nổi trên đường, khi nhìn thấy hai người Tiêu Cửu Phong và Thần Quang đi tới liền nhìn nhau im bặt.
Tiêu Cửu Phong cười nói: "Có chuyện gì vậy, nói ra cho tôi cùng vui với."
Anh hỏi, mấy người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng có một người nói: "Cũng không có gì, chính là Vương Thúy Hồng kia, Vương Thúy Hồng tối hôm qua gặp chuyện không may, đưa qua công xã, nghe nói lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, sáng nay mới quay về."
Xảy ra chuyện?
Thần Quang nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Phong bên cạnh, trên mặt Tiêu Cửu Phong không có biểu cảm gì.
Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt hỏi: "Cô ta bị sao vậy?"
Người đàn ông lén lút nhìn Thần Quang rồi nói: "Nghe nói bị đầu độc bởi thuốc trừ sâu."
Trúng thuốc trừ sâu, đây là giải thích của người nồng dân.
Bây giờ phải phun thuốc trừ sâu cho cây trồng, phải dùng bình phun để phun thuốc trừ sâu, ngày nắng nóng, trên lưng vác chiếc bình phun nặng hàng chục cân, phải dùng cần áp suất để phun nước thuốc trừ sâu. Nếu không cẩn thận, trong quá trình này người ta có thể bị ngộ độc thuốc trừ sâu, đây là cái mà mọi người gọi là trúng độc thuốc trừ sâu.
Thuốc trừ sâu loại nhẹ còn tốt, loại nặng có thể chết người.
Mặc dù Thần Quang sống trong am ni cô, nhưng cô cũng biết thuốc trừ sâu độc hại như thế nào.
Cô lại liếc nhìn Tiêu Cửu Phong, thấy Tiêu Cửu Phong trầm mặc một hồi cũng không nói gì, chỉ nói: "Đi thôi, đi làm thôi."
Thần Quang thấy vậy cũng không dám nói cái gì.
Khi đi làm, vẫn là tưới nước, làm cỏ, mấy người phụ nữ xung quanh đứng nơi đó nói chuyện, nói làm xong những việc này, lúa trên ruộng sẽ chín, đến lúc phải cắt lúa.
Nhắc đến việc thu hoạch lúa mì thì tự nhiên ai cũng vui mừng, đối với người nông dân thì khoảnh khắc thu hoạch lúa mì luôn được mong chờ nhất.
Cũng có những người phụ nữ lén nhổ một vài bông lúa mì ở gần đó, bông lúa mì đã nặng trĩu, khi dùng tay bóp thì thấy được những hạt lúa mì xanh mướt, căng mọng, tràn ngập hương thơm của lúa mì.
"Thật là ngon, năm nay là một vụ mùa bội thu."
"Thần Quang, đến đây, cô cũng thử một tí đi."
Thần Quang dù sao cũng không dám, đây là lúa mì của nhà nước, nhưng khi có người cho cô cũng không từ chối, liền nhận lấy thử một miếng, quả thật rất ngon. Đang ăn thì Ninh Quế Hoa cam cuốc đi tới, cô ta mỉm cười khi thấy Thần Quang: "Tôi thấy Thần Quang quả thực là phúc tỉnh, ai không hòa hợp được với Thần Quang đều gặp xui xẻo."
Khi cô ta nói điều này mọi người đều thắc mắc: "Hả? Thần Quang thật sự thần thông quảng đại như vậy sao?”
Thần Quang nghe xong cũng bối rối, cô đã làm cái gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận